Giây phút Vương Kiến Châu chết đi, tà vật trên người Vương Quan Thanh liền thức tỉnh, hoàn toàn cắn nuốt linh hồn bà ta, trở thành gia chủ tân nhiệm.
Mà mảnh vụn của tà vật được gieo rắc trên người Vương Chí Thanh cũng bắt đầu rục rịch, nó phát triển cần thời gian và chất dinh dưỡng, nó nhất định phải cắn nuốt hết cái tế phẩm Vương Chí Kiệt thì mới có đầy đủ chất dinh dưỡng để lớn lên.
Cách sống nhờ của tà vật chủ thể không giống truyền thừa và khách thể, bởi vì muốn mạnh hơn một chút nên tà vật chủ thể ở đời sống nhờ tiếp theo vốn có một kỳ ấu sinh, tà vật kỳ ấu sinh cắn nuốt hết tế phẩm cùng huyết mạch sẽ ngay lập tức tiến vào kỳ sinh trưởng.
Tà vật khách thể bị chia ra cũng không có kỳ ấu sinh và kỳ trưởng thành, chỉ cần tà vật khách thể đời tiếp theo thức tỉnh thì sức mạnh của tà vật khách thể đời trước sẽ suy sụp, tà vật khách thể đời kế tiếp phải chiếm đoạt tà vật đời trước mới có thể thực sự lớn lên.
Vương Quan Hữu cũng trải qua quá trình tương tự như vậy, y cắn nuốt anh em mình, tiến vào kỳ sinh trưởng, đến sau khi Vương Kiến Châu chết, y tự động tiến vào thời kỳ hoàn thiện, trở thành gia chủ của thế hệ này.
Vương Quan Thanh sau khi thức tỉnh đã cắn nuốt cô ruột mình, nếu như không có người ngăn cản thì sau khi Lý Lỵ thức tỉnh cũng sẽ cắn nuốt hết Vương Quan Thanh như vậy.
Vương Quan Thanh là nhờ cơ duyên xảo hợp mới giữ được linh hồn của mình, cho nên hai mươi năm qua, bà ta vẫn luôn chìm trong sự thống khổ bị tách rời.
Bà ta nhận thức được rõ ràng sự đáng sợ của truyền thừa, nếu như con gái bà ta thức tỉnh thì điều đầu tiên muốn làm chính là cắn nuốt hết bà ta.
Bà ta không thèm để ý tới sống chết của bản thân nhưng không định để con mình rơi vào trong tuyệt cảnh, bất kể là còn giữ được linh hồn hay bị chiếm đoạt thì đối với Lý Lỵ mà nói cũng quá đau khổ.
"Cả đời này của tôi bắt đầu từ ngày được sinh ra chính là một hồi bi kịch..."
Nghe Vương Quan Thanh nói lảm nhảm, trên mặt Bạch Trân Trân cũng chẳng có gì thay đổi mấy.
Nếu như chỉ nghe những lời mà bà ta nói thì bà ta quả thực đáng thương, dù sao lựa chọn của ông cố không có liên can gì tới bà ta, bà ta ra đời ở thế giới này không có lựa chọn, cũng không có lựa chọn nào khác ngoài bị chọn trúng trở thành thân xác cho kí sinh.
Bà ta quả thực rất thảm.
Nếu Bạch Trân Trân không biết một cái gì thì quả thực sẽ bị đối phương đầu độc dễ như trở bàn tay, rồi này sinh ra ý đồng cảm với bà ta.
Có điều đáng tiếc là Bạch Trân Trân biết nhiều hơn Vương Quan Thanh nghĩ rất nhiều, cho nên bà ta chủ quan nghĩ rằng Bạch Trân Trân biết được quá khứ của bà ta, rồi nảy sinh các loại đồng tình thương tiếc với bà ta thì không hề có.
Bạch Trân Trân rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức có chút lạnh nhạt.
Lúc này Vương Quan Thanh còn miễn cưỡng duy trì hình dạng con người, có điều cơ thể đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn mặt được giữ tương đối nguyên vẹn, có điều cũng không nhìn ra bao nhiêu phần dáng vẻ con người.
"Bà đúng là rất đáng thương, có điều bà đã từng có ý định thay đổi tất cả những thứ này chưa?"
Không đợi Vương Quan Thanh đáp lời, Bạch Trân Trân liền cho câu trả lời trước.
"Không có, bà cũng không có ý định thay đổi tất cả các thứ này."
Vương Quan Thanh cũng không phải một tà vật triệt để, bà ta còn có linh hồn và ý thức của mình, trước khi Vương Kiến Châu chết, mức độ tự do của bà ta cũng lớn hơn.
Nhưng Vương Quan Thanh từ đầu chí cuối đều không nghĩ đến chuyện phải thay đổi tất cả những thứ này, cũng không có suy nghĩ tự cứu lấy mình, bà ta vẫn duy trì nguyên tình trạng này.
Trên thực tế nếu không phải vì hôm nay Bạch Trân Trân tới thì bà ta vẫn sẽ duy trì dáng vẻ như bây giờ.
Bạch Trân Trân không hề muốn trách móc Vương Quan Thanh, dù sao thói hư tật xấu của loài người bà tay ra đó, cô cũng không thể trông chờ ai cũng là tuyệt thế thánh mẫu hi sinh mình để tác thành cho người khác.
Nhưng cái này cũng thể hiện Bạch Trân Trân có thể đồng tình với cách ứng xử của bà ta, thậm chí sẽ bởi vì bà ta đáng thương mà sinh ra các loại cảm xúc đồng tình thương tiếc.
"Bà ta tránh nặng tìm nhẹ nói nhiều như vậy không phải là muốn tôi thương tiếc con trai, con gái bà ta nhiều hơn một chút hay sao?"
Khoa trương sự đáng thương của mình, ngược lại chỉ nói qua loa chiếu lệ về những chuyện quan trọng, nó cho cùng cũng là vì lợi ích của mình.
Nhưng có rất nhiều thứ không vì cô không nói mà không tồn tại, Bạch Trân Trân hiểu rõ điểm này, Vương Quan Thanh cũng hiểu rõ điểm này, sở dĩ cô làm như vậy cũng chỉ là đang đánh cuộc một khả năng thôi.
Đáng tiếc cô đã thua rồi.