Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547:

 Chương 547: Chương 547: Chương 547:

"Da nguyên liệu trong xưởng chế tạo giày của các người là da người phải không? Đừng nghĩ đến chuyện nói láo, da người hay da lợn, khoa giám định chứng cứ cầm đi thử một chút rất nhanh sẽ có kết quả."

Những thứ giày da đắt tiền bán ra giá cao được rất nhiều người săn lùng lại sử dụng nguyên liệu không phải da lợn, mà là da người.

Thậm chí sân nuôi lợn đó cũng chỉ tồn tại để che mắt người thôi.

"Nói qua nói lại, lợn là động vật ăn tạp, bọn chúng không chỉ ăn thức ăn gia súc."

Bạch Trân Trân chọc vỡ chân tướng, sự giấu diếm của Vương Quan Thanh giống như một trò đùa, bà ta lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Tà vật ăn thịt người, nhất là tà vật đã thức tỉnh, bọn chúng thích ăn nhất là nội tạng người.

Mặc dù bọn chúng ăn cả thịt người, nhưng dưới tình hình điều kiện không được tốt lắm, ăn thịt người phải tốn sức lực và thời gian rất lâu, cho nên bất khả kháng chúng mới ăn thịt người.

Còn nếu có điều kiện thì bọn chúng vẫn thích ăn nội tạng người hơn.

Việc Vương Quan Thanh làm chính là lừa người tới nhà máy sản xuất giày của họ Vương, xinh đẹp là vũ khí tốt nhất của một người đàn bà, nhất là khi bà ta cố giả bộ dịu dàng gần gũi thì sẽ có càng nhiều người bị lừa.

Tóm lại tà vật có bản lĩnh của chính nó, bọn chúng luôn có thể phân biệt được người này có bao nhiêu quan hệ với thế giới bên ngoài, nếu quan hệ ít ỏi thì coi như mất tích cũng chẳng có ai để ý.

Mỗi ngày trên thế giới này đều có nhiều người mất tích như vậy, những người mà bà ta săn được căn bản cũng không coi là cái gì.

Tà vật làm người lâu cũng sản sinh ra rất nhiều thói hư tật xấu, chúng phải rửa sạch thức ăn sau đó nuôi tới trạng thái tốt nhất rồi mới để ăn uống.

Da người được lọc ra, sau khi trải qua xử lý đặc thù làm thành giày bán đi, thịt người và xương người dầm nát ra để nuôi lợn – dù sao bọn chúng tuyên bố giày dùng da heo để làm, cho dù có máu và thịt vụn cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

Còn lại những thứ nội tạng ngon nhất cuối cùng cũng rơi vào trong miệng tà vật.

Người vượt biên, ăn mày, kẻ lang thang, bọn họ đều là tầng dưới chót của a hội, coi như là mất tích nhiều hơn nữa cũng sẽ không khiến người khác chú ý.

Thậm chí những thứ giày da người kia có thể bị huyền thuật sư phát hiện...

Những oán khí và linh hồn của người bị tà vật hại chết đều bị ăn không còn một mảy mau, trên da người không tồn tại một chút oán khí nào, cứ coi như huyền thuật sư nhìn thấy giày cũng sẽ không nhận ra có cái gì không ổn.

Tất thảy đều rất hoàn mỹ.

Nếu như không phải vì cái chết hai năm trước của Vương Kiến Châu và Thái A Muội, bọn họ căn bản cũng không kinh động tới cảnh sát.

Nếu không phải Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa vừa khéo gặp được Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh thì cũng sẽ không phát hiện ra sự bất thường ở bên này.

Giống như có một đầu mối không nhìn thấy liên kết bọn họ lại với nhau, bắt đầu từ thời khắc Bạch Trân Trân gặp Từ Phong và Ông Tấn Hoa, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.

Bí mật trong nhà máy sản xuất giày của nhà họ Vương đã định trước là sẽ bị phát hiện, những bí mật mà đám tà vật kia ra sức giấu diếm, còn có tội ác chồng chất của bọn chúng cũng sẽ phơi rõ trước toàn thiên hạ.

Vương Quan Thanh hiện tại cũng chỉ còn lại một cái đầu sọ, bà ta há miệng ra rồi lại khép vào giống như đang muốn nói gì với Bạch Trân Trân.

Nhưng Bạch Trân Trân đã không còn ý muốn tiếp tục trò chuyện với bà ta.

Từ đầu chí cuối bà ta đều không cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì.

Rõ ràng bà ta biết những người đó bị lừa tới rồi sẽ gặp chuyện gì, nhưng bà ta vẫn làm như vậy.

Mặc dù bà ta có linh hồn và ý thức của chính mình nhưng bà ta đã không còn là con người thực sự, linh hồn và tình cảm còn dư lại trong bà ta không cách nào sinh ra thông cảm và đồng tình với đồng loại, nhưng sẽ sinh ra cảm tình với con cái của mình.

Bà ta muốn bảo vệ con mình cho nên đã làm đổi chác với Bạch Trân Trân, bảo vệ con mình.

"Tất cả kết thúc từ chỗ của tôi, con tôi còn chưa kịp làm điều ác, bọn chúng vô tội."

"Hãy niệm tình tôi đã hủy diệt tất thảy, van cầu cô cho chúng một con đường sống."

Giây phút cuối cùng khi Vương Quan Thanh biến mất, bà ta vẫn truyền lại tâm tư của mình cho Bạch Trân Trân.

Dù hy vọng cực kì nhỏ nhưng bà ta vẫn muốn cướp lấy một con đường sống cho con mình.

Quả nhiên là tình thương vĩ đại của mẹ cảm động trời đất, bản thân sắp hồn phi phách tán mà vẫn còn nghĩ tới con mình.

Bạch Trân Trân cũng không cam kết, cô cùng lắm chỉ lẳng lặng nhìn thân thể Vương Quan Thanh biến mất trước mặt mình.

Nhìn mặt đất sạch sẽ trước mắt, bất cứ ai cũng không ngờ được trước đó không lâu còn có một tà vật sống sờ sờ nằm ở đây.

Bạch Trân Trân phun ra một hơi nặng nề, tâm trạng hiển nhiên rất không tốt.

Tiêu diệt tà vật thì sao? Chẳng qua bảo đảm đảm sau này không còn ai bị hại, nhưng những người bị chết lúc trước cũng không về được nữa.

Bình Luận (0)
Comment