Thế giới này có thiên đạo, Bạch Trân Trân không thể nào nói ra một cách rõ ràng nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của thiên đạo.
Chỉ có điều tiếp xúc càng nhiều cô lại càng không thể nào hiểu được, nếu thiên đạo thực sự tồn tại, nếu thiên đạo cái gì cũng biết vậy tại sao thiên đạo rõ ràng có thể cứu những người này nhưng vẫn buông xuôi bỏ mặc để bọn họ bị tổn thương, thậm chí cuối cùng ngay cả hồn phách cũng không còn tồn tại.
Thiên đạo cũng không phải vạn năng.
Ngay khi Bạch Trân Trân rơi vào nỗi buồn như đưa đám, một cảm giác huyền diệu khó giải thích gợi dậy trong lòng cô, thực ra cô cũng không nghe được nội dung cụ thể nhưng trong đầu cô lại nghe được một câu như vậy.
Vạn vật thế gian trong mắt thiên đạo đều giống nhau, chính và tà, thiện và ác, một thể hai mặt tương trợ lẫn nhau.
Không có ác thì thiện từ đâu mà tới, không có thiện thì làm gì có ác?
Vạn vật trên thế gian chú trọng đến nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác.
Đứng ở góc độ loài người, cảm thấy tà vật giết người tội không thể tha, nhưng trong mắt thiên đạo thực ra mọi thứ đều giống như nhau.
Thiên đạo có khuynh hướng thích nhân loại nhưng cũng không hoàn toàn chỉ nghiêng về loài người, vạn sự vạn vật trên thế gian phát triển đều tự có quy luật của nó, thiên đạo chỉ là một người quan sát, không thể nhúng tay vào trong đó.
Đây không phải thứ ngươi nên nghĩ, đừng có rơi vào chấp niệm.
Bạch Trân Trân: "..."
Thiên đạo này đối xử với cô còn rất khách khí, cảm thấy cô nghĩ không thông còn ở bên này tiến hành khai thông tâm tưởng trong lòng cô.
Trên thực tế, Bạch Trân Trân cũng chỉ có một chút buồn sầu mà thôi, còn xa mới tới mức tín ngưỡng sụp đổ.
Từ đầu tới cuối cô vẫn tin tưởng một chuyện, tồn tại chính là hợp lý, nếu chuyện này đã xảy ra vậy thì phải có lý do phát sinh nó, Bạch Trân Trân chỉ có thể nhìn thấy được một mặt rất nhỏ, cô không thể dùng một mặt mà mình thấy được để phán xét chuyện này.
Cô dùng tam quan và nhận thức của mình để làm việc, còn những thứ khác...
Chỉ cần là chuyện có thể giúp đỡ thì đừng nói tới tiền đồ, chính cô làm không thẹn với lương tâm là được.
Còn những chuyện khác thì giao cho người khác suy nghĩ là được, cô sẽ không làm khó mình.
Điều chỉnh xong tâm trạng, Bạch Trân Trân rời khỏi nhà Vương Quan Hữu.
Theo cái chết lần lượt của Vương Quan Hữu và Vương Quan Thanh, mây đen trên bầu trời hình như cũng tiêu tán mất một ít, trăng sáng bị che giấu nhô đầu ra, rắc một ít ánh trăng tới.
Sự tồn tại của tà vật vừa là áp chế vừa là ngụy trang, hai tà vật cùng nhau liên thủ làm cho cả nhà máy sản xuất giày của nhà họ Vương nhìn thì bình thường, dường như không có chỗ nào không đúng.
Nhưng sau khi tà vật biến mất, khí tức không rõ ràng khiến người ta cảm thấy bị kìm nén, bất an toát ra trong nháy mắt.
Sương mù màu đen bò ra từ trong bóng tối, hơn một trăm năm chết quá nhiều người vô tội, linh hồn và oán khí của bọn họ đều bị tà vật nuốt lấy, thứ còn lưu lại chẳng qua chỉ là một ít mảnh vụn linh hồn tán loạn và chút oán khí mong manh mà thôi.
Nhưng sau khi không còn tà vật áp chế, những mảnh linh hồn và oán khí chen lấn nhau thoát ra ngoài.
Núi lớn đè trên đầu bọn họ đã không còn, những linh hồn và oán khí của người bị hại tạo thành tà vật mới.
Bạch Trân Trân đứng ở trên mảnh đất trống trở thành đối tượng bị tà vật sơ sinh này để mắt tới.
Tà vật sơ sinh này theo dõi Bạch Trân Trân, lợi dụng sức mạnh của bản thân đạt được một vài tin tức hữu dụng, bọn chúng tự cho rằng mình giấu rất kỹ, chờ đến lúc cướp được rất nhiều tin tức, bọn chúng mới triển khai hành động.
"Cô Bạch, hóa ra cô ở đây, tôi cũng dễ tìm."
Bạch Trân Trân nghe được giọng nói quen thuộc này thì hơi dừng bước chân lại một chút, quay đầu nhìn sang.
Ông Tấn Hoa mặc thường phục đứng ở khoảng đất trống cách đó không xa, mỉm cười nhìn Bạch Trân Trân.
Mi mắt anh tràn đầy lưu luyến thâm tình, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân toàn là tình ý nồng đậm tới mức không thể tiêu tan.
"Cô Bạch, tôi nghe Tiểu Sinh nói cô ở bên này cho nên mới tìm tới, đã muộn như này rồi, một mình cô còn thong dong ở chỗ này, thực sự không sợ nguy hiểm phải không?"
Lúc đang nói chuyện, Ông Tấn Hoa đã đi tới trước mặt Bạch Trân Trân, anh vốn còn muốn tiếp tục đi lên trước nhưng thấy Bạch Trân Trân dường như đã sinh ra phòng bị với anh, Ông Tấn Hoa không thể làm gì khác ngoài dừng bước.
"Trân Trân, là tôi mà, cô đang nghi ngờ cái gì chứ? Tôi tới chính là vì muốn tìm cô, cô đang làm cái gì vậy?"
Bạch Trân Trân: "..."
Tâm trạng của Ông Tấn Hoa trước mặt chập chờn rất mạnh, phát hiện Bạch Trân Trân càng lúc càng phòng bị với anh, cảm xúc không biết phải làm sao trên mặt Ông Tấn Hoa cũng càng ngày càng đậm.