"Thật là, chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, cô không quay lại trong thời gian dài, tôi lo lắng cho cô không phải là bình thường hay sao?"
"Tôi đến tìm cô hình như đã khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi không quan tâm tới cô mới là tốt với cô?"
"Tại sao cô không nói lời nào? Là không muốn nói chuyện hay là do có những nguyên nhân khác? Cô..."
Bạch Trân Trân lười nghe Ông Tấn Hoa này tiếp tục nói lải nhải không ngừng, chuyện này khiến cô có vẻ rất ngu ngốc.
"Xem ra anh còn chưa đủ hiểu tôi rồi."
Bạch Trân Trân thấp giọng nói một câu, trước khi Ông Tấn Hoa kịp phản ứng, Bạch Trân Trân đột ngột lấn người lên trên, sau đó móc ra mấy tờ bùa chú, trực tiếp dính lên người Ông Tấn Hoa.
Ông Tấn Hoa: "!!!"
Nó muốn chạy nhưng những lá bùa kia đã có tác dụng, ánh lửa màu vàng vọt lên rồi bốc cháy, bọc lớp ngụy trang thành Ông Tấn Hoa ở bên trong.
Ánh lửa hừng hực thiêu đốt, tà vật sơ sinh không ngừng biến đổi hình dáng của mình, nó rít lên với Bạch Trân Trân, nguyền rủa cô.
"Ngay cả người thích mày như vậy mày cũng có thể giết, mày đúng là không phải người!"
"Sao mày có thể làm chuyện quá đáng như thế? Mày thật đúng là không bằng cầm thú!"
Bạch Trân Trân: "..."
Thành thật mà nói cô có chút không thể nào hiểu được logic não của cái thứ tà vật này.
Dù sao đối phương cũng sắp bị ngọn lửa màu vàng thiêu chết, đau thành dáng vẻ quỷ quái ngay cả hình người cũng không duy trì được, mà lại đứng ở đó tận tụy mắng người khác.
Nó mắng người mà lại còn nói Bạch Trân Trân chơi đùa tình cảm của Ông Tấn Hoa, chuyện này thật có lỗi với Ông Tấn Hoa.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô lặng lẽ lùi về sau một bước, lại lùi thêm bước nữa, hoàn toàn kéo khoảng cách với tà vật mới ra đời không lâu này.
Đầu óc của cái thứ này rõ ràng không quá bình thường, cô không dính líu quá nhiều với nó là được.
Tà vật mới ra đời không lâu hùng hùng hổ hổ, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mạng vẫn còn dùng cảm xúc mạnh mẽ nhục mạ Bạch Trân Trân, không thể không nói nó cũng là thứ cố chấp.
Theo oán khí biến mất không còn thấy nữa, dấu hiệu tồn tại cuối cùng của những người bị hại chết trên thế giới này đều đã biến mất.
Bạch Trân Trân nghĩ tới chuyện này, trong lòng cô có chút nặng trĩu, có điều cô lại nhanh chóng dời mắt đi, không nghĩ sâu tiếp nữa.
Sau khi giải quyết những người này còn có người cuối cùng cũng phải giải quyết.
Bạch Trân Trân nhìn đường lên trên núi, cam chịu số phận bắt đầu leo lên.
***
Lý Vĩ núp ở phòng nghỉ ngơi đằng sau, dùng chăn bọc mình lại.
Trong phòng nghỉ không có quạt điện, cũng không có cửa sổ các thứ, không khí không được lưu thông nhưng chỗ này nhiệt độ cũng không cao.
Gần đây Lý Vĩ phải làm nhiều công đoạn nuôi lợn, những con lợn này không dễ cho ăn, ăn nhiều, dọn dẹp cũng phiền toái, cậu ta chỉ muốn làm cho xong, đêm nay căn bản cũng không cần nghỉ ngơi.
Thực ra việc nuôi lợn vốn không phải do Lý Vĩ phụ trách, đây là việc của Vương Quan Hữu, y vẫn khăng khăng không muốn người khác nhúng tay vào, Lý Vĩ cũng chỉ thỉnh thoảng mới tới giúp.
Nhưng thời gian gần đây không biết Vương Quan Hữu bị cái gì, quan hệ giữa y và Vương Quan Thanh trở nên căng thẳng khiến cho thái độ của y với cháu ngoại trai và cháu ngoại gái cũng kém đi rất nhiều.
Lý Vĩ ngày nào cũng bận tới muốn mất mạng, một ngày chỉ ngủ vài giờ, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy làm như vậy có cái gì không tốt.
Nơi cậu ta ở từ nhỏ đến lớn, hiện tại giống như biến thành một cái nhà tù, vây cậu ta và người nhà ở chỗ này, cũng không có cách nào chạy ra ngoài.
Trước đó mọi thứ thực ra chỉ đều là suy đoán của Lý Vĩ nhưng sự xuất hiện vừa rồi của Lý Lỵ cùng với thái độ của cô ta đã khiến cho sự bất an trong lòng Lý Vĩ càng khuếch trương đến mức độ cao nhất.
Tất cả mọi thứ đều đã mất khống chế, sau khi cha cậu ta mất tích... hoặc phải nói sau khi ông ngoại và mợ cùng chết, nhà máy sản xuất giày bên này liền biến đổi...
Cậu, mẹ, kể cả cha sau đó...
Lý Vĩ cho rằng ít nhất có thể sống nương tựa vào nhau với Lý Lỵ nhưng cậu ta không ngờ rằng ngay cả em gái mình cũng phát sinh biến hóa.
Heo bên ngoài hẳn là đã ăn xong thức ăn gia súc lúc trước rồi, lúc này đói bụng kêu hừ hừ, lúc bọn chúng cực đói hoặc là yên lặng, hoặc là kêu la như sấm.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lý Vĩ thậm chí còn hoài nghi những con heo kia đã chạy từ trong chuồng heo ra ngoài.
Những con lợn kia không chỉ ăn thức ăn gia súc của heo bình thường, bọn chúng còn ăn thức ăn đặc thù, căn cứ vào quy luật trước đó, bây giờ hẳn là lúc bọn chúng ăn thức ăn đặc thù.
Tận cùng bên trong kho hàng đã có thức ăn gia súc đặc thù cho lợn, Vương Quan Hữu đã từng nhấn mạnh với cậu ta đến lúc đó đừng có quên cho những con heo này ăn thức ăn gia súc đặc thù, nếu không có chuyện gì phát sinh thì y cũng không lường được.