Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 551 - Chương 551:

 Chương 551: Chương 551: Chương 551:

Đại đa số thời điểm, heo là thức ăn của loài người, là món ăn ngon có nhiều cách chế biến trên bàn ăn của con người.

Đầu lợn, tim lợn, phổi lợn, giò heo, móng lợn, những thứ trên người một con lợn có thể lấy ra chế biến thực sự là quá nhiều.

Người bình thường nhìn heo đều là ánh mắt như nhìn thấy món ăn, nhưng lần này địa vị của hai người đã đảo ngược lại.

Những con heo này đều ăn thịt người, mà trong mắt heo ở chỗ này, Bạch Trân Trân đã trở thành đĩa thức ăn kia.

Thành thật mà nói thể nghiệm bị nhiều con heo như vậy dùng ánh mắt như nhìn thức ăn để nhìn mình thực sự rất tệ hại.

Bạch Trân Trân thấy được sương mù màu đen lay động dữ dội trên người đám heo mập kia, những thứ sương mù đó tràn ra từ trong người chúng, Bạch Trân Trân thấy được từng khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, những khuôn mặt đó vừa xuất hiện thời gian không lâu đã hóa thành từng đường dài màu đen bao phủ dày đặc hướng về phía cô.

Bạch Trân Trân: ","

Cô thở dài một cái cũng không nhúc nhích.

Những hắc tuyến kia lan tới bên người Bạch Trân Trân sau đó quấn quanh trên người cô.

Thông qua sự kiến tạo liên tục của đám hắc tuyến, Bạch Trân Trân thấy được rất nhiều thứ.

Từng người một đều tràn đầy tự tin mình có thể đứng vững gót chân, lấy được một cuộc sống hạnh phúc song lại bị dẫn tới bên trong sân nuôi heo này, bọn họ cho rằng đây là công việc của mình nhưng lại không biết mình biến thành thức ăn ở chỗ này.

Vì đảm bảo tính nguyên vẹn của da mà khi còn sống bọn họ bị cưỡng ép bóc một lớp da, máu thịt bị máy xay bột nghiền nát, nội tạng bị tà vật chiếm đoạt, ngay cả kinh hồn và oán niệm cũng bị nuốt xuống cùng.

Nhưng thiên đạo vẫn cho bọn họ một cơ hội, một vài mảnh vụn linh hồn bị những con heo to lớn này nuốt vào trong.

Tuổi thọ của heo rất dài, rất nhiều con có thể sống đến hai mươi lăm năm, mà đây lại còn là loại heo đã biến dị gen, tuổi thọ của chúng có thể lên tới ba mươi năm.

Những con heo này có thể sống tới lúc hai tay buông xuôi mà thức ăn của bọn chúng cũng là máu thịt người sống.

Người sống sờ sờ bị ngược đãi giết hại một cách tàn nhẫn, sự thống khổ, tuyệt vọng, oán hận của bọn họ lại là gia vị ngon nhất của tà vật, phối hợp gia vị như vậy lục phủ ngũ tạng của con người mới có thể kích thích ra mùi vị hoàn mỹ nhất.

Nhưng cũng chính vì chúng tàn nhẫn nên mới cho những người bị hại này một cơ hội, mảnh vụn linh hồn của bọn họ bị đám heo ăn thịt người kia bảo tồn trong người.

Những con heo mập này trở nên bất thường không có dáng vẻ bình thường của một con heo cũng là do chúng đã ăn quá nhiều người, mảnh vụn linh hồn trong người cũng quá nhiều.

Những mảnh vụn linh hồn kia cũng không có quá nhiều ý thức cá nhân, thứ lưu lại chỉ có lòng tràn đầy thù hận.

Phải tiếp tục cho bọn chúng ăn thịt người và mảnh vụn linh hồn thì mới có thể trấn an bọn chúng, nếu không bọn chúng sẽ mất khống chế, công kích người cho bọn chúng ăn.

Lý Vĩ chính là bị bọn chúng khống chế, nếu không phải Bạch Trân Trân kịp thời chạy tới thì Lý Vĩ sẽ biến thành thức ăn, bị bọn chúng chiếm đoạt tới hầu như không còn gì.

Những kí ức hỗn loạn kia với người thường mà nói thực sự rất khó có thể tiếp nhận, nhưng đối với Bạch Trân Trân mà nói thì những kí ức này không thấm vào đâu, mặc dù là bóng tối hỗn loạn nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới cô.

Đương nhiên nếu như lúc mở mắt cô không nhìn thấy đôi mắt lợn đang trợn to kia thì Bạch Trân Trân cảm thấy mình có thể sẽ vui vẻ hơn một chút.

Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân thở dài một hơi, ánh sáng màu vàng tràn từ trong thân thể ra, chiêu trò không sợ cũ, có tác dụng là được.

Công đức kim quang là khắc tinh của những thứ oán khí này, sau khi vô số kim quang tỏa ra ngoài, oán khí quẩn quanh trên người cô hoàn toàn bị tiêu diệt.

Cô lại lấy ra một vài lá bùa, đây là bùa tuyệt phẩm do cô vẽ, số lượng không nhiều nhưng uy lực vô cùng lớn.

Sau khi biết máu mình có tác dụng đặc biệt, Bạch Trân Trân dùng hỗn hợp máu mình và chu sa để vẽ bùa, mỗi một tấm đều là bùa tuyệt phẩm có uy lực to lớn.

Những con heo mập kia vẫn không hề nhúc nhích, một đôi mắt heo không có cảm tình nhìn chằm chằm găm chặt lấy Bạch Trân Trân, nhìn vẫn đủ dọa người.

"Các người đều là người đáng thương nhưng nếu tiếp tục hại người khác thì không đúng, để tất thảy cát bụi quay về nơi cát bụi thuộc về đi."

Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa ném mấy lá phù tuyệt phẩm ra bên ngoài.

Phù tuyệt phẩm vút thẳng lên cao, tản mát ra ánh sáng bóng loáng, Bạch Trân Trân bấm ngón tay niệm chú, ngón tay tung bay trên dưới, từng đạo ấn phù bị cô bắn bay ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment