"Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân hữu đầu giả siêu, vô đầu giả sinh, thương thù đao sát, khiêu thủy huyền thằng minh tử ám tử, oan khúc khuất vong, trái chủ oan gia, thao mệnh nhi lang quỵ ngô thai tiền, bát quái phóng quang, trạm nhữ nhi khứ, siêu sinh tha phương vi nam vi nữ, tự thân thừa đương, phú quý bần tiện, do nhữ tự chiêu sắc tựu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, sắc tựu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh!"
Ánh sáng màu vàng tràn ra từ thân thể của Bạch Trân Trân chỉ trong nháy mắt, dùng tốc độ cực nhanh lan về phía những con heo mập kia, đi đôi với thần chú rớt xuống, mấy lá phù tuyệt phẩm cũng toát ra ánh sáng sáng chói, hợp thành một thể với ánh sáng màu vàng tràn ra trên người Bạch Trân Trân.
Từng linh hoàn không toàn vẹn không lành lặn tuồn từ trong thân thể đám heo mập ra ngoài, bọn họ giống như ánh sáng của đom đóm vậy, trở nên cực kỳ yếu ớt, nhưng nhờ sự duy trì tăng thêm của Bạch Trân Trân và hai luồng sáng màu vàng, ánh sáng linh hồn của bọn họ cũng sáng hơn rất nhiều.
Bạch Trân Trân đương nhiên không có khả năng bổ sung toàn bộ khuyết thiếu trong linh hồn của bọn họ, cứ coi như cô cống hiến hết toàn bộ kim quang công đức của mình thì cũng không có cách nào, đây không phải là một cuộc thi, hoàn thiện là việc không thể nào.
Điều cô làm chính là phân cho chỗ mảnh vụn linh hồn này một ít năng lực, sau đó đưa bọn họ vào địa phủ.
Địa phủ là nơi tất cả các linh hồn thuộc về, chỉ cần linh thể không mê muội thì sau khi đi vào địa phủ, những mảnh vụn linh hồn này sớm muộn cũng sẽ có ngày được bổ sung.
Bạch Trân Trân lòng không vướng bận niệm thần chú, vô số linh hồn ảm đạm được thắp sáng, sau đó đi theo hướng Bạch Trân Trân chỉ để quy hồn địa phủ.
Lúc Lý Vĩ tỉnh lại, thứ cậu ta thấy được chính là ánh sáng vàng đầy trời, toàn thân cậu ta đều ngây dại ra, hoài nghi bản thân có phải đã lên thiên đường rồi không.
"Không đúng, mình sao có thể lên thiên đường được chứ? Mình tội nghiệt sâu nặng, địa ngục mới là nơi mình đi về..."
Lý Vĩ vừa nói vừa làm dấu thánh giá ở ngực như thể chỉ có làm vậy mới có thể giảm bớt áy náy trong lòng cậu ta.
Cậu ta vừa thành kính lại vừa hèn mọn hướng về phía thượng đế xưng tội của mình, khẩn cầu thượng đế tha thứ, nhưng lại không chú ý ánh sáng màu vàng đã tiêu tán, chuồng heo lại khôi phục sự ảm đạm không có sức sống.
Bịch bịch bịch...
Tiếng vật nặng rơi xuống đất thức tỉnh Lý Vĩ, cậu ta mê mang mở mắt ra sau đó thấy tất cả heo bọn họ nuôi nhiều năm như vậy quỵ xuống.
Thân mình một con heo siêu lớn này ít nhất khoảng ba trăm cân, hình ảnh từng con trong số đó ngã xuống vẫn đủ làm người ta rúng động, mặt đất không ngừng rung lên, Lý Vĩ cảm thấy xương của mình gần như cũng bị chấn động tới vỡ nát.
Cậu ta trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, hồi lâu sau cũng không tìm lại được giọng nói của ình.
Không phải, mấy con heo này đã xảy ra chuyện gì chứ? Vừa rồi không phải còn rất tốt hay sao, sao tất cả lại chết ngay tức khắc chứ?
Mà khoan, vấn đề không phải sao heo đều chết hết mà là tại sao mọi chuyện lại biến thành dáng vẻ như bây giờ chứ?
Cả người cậu ta đều bối rối, đầu óc hoàn toàn không cách nào tính toán theo lẽ bình thường được, đến khi con heo cách cậu ta gần nhất ầm ầm ngã xuống đất, Lý Vĩ mới rùng mình một cái, cuống cuồng hoảng hốt bò dậy từ dưới đất lên.
Khi cậu ta ngẩng đầu lên nhìn qua đó liền nhìn thấy một cô gái có dung mạo xuất chúng đứng ở chỗ lối vào, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, dưới ánh sáng đèn chân không, cả người cô cũng gần như trong suốt.
Sau khi thấy cảnh tượng này, Lý Vĩ phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân tràn đầy vẻ hoảng sợ nồng đậm.
Chẳng lẽ cô là ác quỷ hay sao? Có thể giết nhiều con heo như vậy trong nháy mắt, rốt cuộc năng lực của cô mạnh mẽ tới mức nào? Cô giết nhiều heo như vậy, tiếp theo không phải là muốn giết mình đấy chứ?
Các thể loại suy nghĩ dấy lên trong lòng Lý Vĩ, cậu ta phải chạy mới đúng nhưng không biết tại sao hai chân cậu ta giống như bị đổ chì, căn bản không nhấc lên nổi, sắc mặt cậu ta trắng bệch, vẻ mặt cũng khó coi khác thường, sau khi cuống cuồng mãi, cậu ta quỳ thụp xuống trước mặt Bạch Trân Trân.
"Tôi không làm cái gì cả, van xin cô bỏ qua cho tôi..."
"Cô giết nhiều heo như vậy rồi không thể giết tôi nữa..."
Bạch Trân Trân vốn dĩ vẫn còn đang điều chỉnh hơi thở của mình, kết quả lại bị lời người này nói làm cho sặc, gương mặt cô đen lại, cất bước đi về phía Lý Vĩ.