Có điều những con heo mập này đã trở thành đá cản đường nên đường đi tới bên cạnh anh ta không dễ đi lắm, Bạch Trân Trân dừng bước, biểu cảm trên mặt vẫn khó coi như trước.
Không có cách nào khác, cứu người mà vẫn không được người ta cảm kích và đối đãi thật tốt, cô có sắc mặt tốt mới là lạ ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Bạch Trân Trân thở ra một hơi nặng nhọc, cô không tiếp tục đi về phía trước nữa – nếu muốn đến trước mặt Lý Vĩ, cô phải đạp qua đám heo chết.
Mặc dù Bạch Trân Trân rất thích ăn thịt heo nhưng cô cũng không thích cảm giác dẫm chân lên heo chết.
"Nếu cậu còn muốn trông thấy em gái cậu thì đi theo tôi."
Thân thể Lý Vĩ run khẽ, cậu ta bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, thấy cô chuẩn bị rời đi mà không quay đầu lại, Lý Vĩ vội vàng nói: "Cô nói gì? Cô bắt em gái tôi?"
Giọng Lý Vĩ gấp gáp nóng nảy, hiển nhiên rất để ý em gái của mình, có điều Bạch Trân Trân cũng không phản ứng lại cậu ta.
Để ý thì sẽ theo kịp thôi, đứng tại chỗ nói nửa ngày cũng chẳng có tác dụng gì.
Lý Vĩ phát hiện Bạch Trân Trân không có dấu hiệu dừng lại cũng bất chấp những chuyện khác, đạp lên thi thể của đám heo mập chạy về phía Bạch Trân Trân.
Có điều thi thể mềm lún của heo mập cũng không dễ đạp lên như thế, Lý Vĩ vừa đạp vừa chạy, trong thời gian này không biết đã ngã lộn nhào bao nhiêu lần.
Bạch Trân Trân quay đầu lại nhìn lướt qua, thấy bộ dạng chật vật này của Lý Vĩ, cô nhếch mép một cái – may là vừa rồi cô không nóng đầu đạp lên mấy con heo để đi tới bên cạnh Lý Vĩ, bằng không sợ rằng hình tượng của cô đã bị phá hủy sạch sẽ rồi.
Cô ra khỏi chuồng lợn, cảm nhận không khí gió đêm thổi tới, cảm xúc đè nén quanh quẩn trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt không ít.
Đến khi Lý Vĩ lảo đảo chạy từ bên trong ra ngoài, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn về phía cậu ta, biểu cảm trên mặt cũng không có quá nhiều biến hóa.
Ở khoảng cách gần, Lý Vĩ nhìn rõ dáng vẻ của Bạch Trân Trân, cõi lòng vốn tĩnh mịch của cậu ta giống như bị thứ gì đó đụng một chút,
Cảm tình tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, trước khi đầu óc lý kịp phản ứng, miệng đã lên tiếng trước một bước.
"Tiểu thư, cô đẹp quá, có bạn trai hay chưa? Cô thấy tôi thế nào?"
Tuy Bạch Trân Trân có kiến thức rộng nhưng đối mặt với Lý Vĩ như thế này, cô vẫn rất kinh hãi.
Không phải, đầu óc người này có bệnh đúng không? Bây giờ là thời điểm cảm xúc mãnh liệt để tỏ tình hay sao?
Lúc trước Bạch Trân Trân còn chê đầu óc Trần Tiểu Sinh không được bình thường nhưng so với người đàn ông trước mặt thì Trần Tiểu Sinh cũng có thể xưng là thiên tài.
Mặt Bạch Trân Trân trầm xuống: "Cậu cảm thấy bây giờ nói những thứ này thích hợp à?"
Lý Vĩ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Trân Trân, nói bằng giọng vang vang có lực: "Thích hợp, không có lúc nào thích hợp hơi bây giờ."
"Tiểu thư, tôi vừa thấy cô đã yêu, tôi yêu cô không thể tự kiềm chế được, xin cô cho tôi một cơ hội..."
Lần này Bạch Trân Trân không chờ cậu ta nói xong, trực tiếp giơ tay lên cho người này một cái tát vang dội.
Cô căn bản không nương tay, dùng sức vô cùng lớn, một cái tát này thẳng tay khiến người bị tát bối rối.
Thân thể Lý Vĩ vốn chưa khôi phục lại hoàn toàn, nào có thể chịu được một cái tát này của Bạch Trân Trân?
Cậu ta ngã xuống đất, mặt đầy mờ mịt nhìn về phía Bạch Trân Trân, dường như còn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ta chẳng qua là một người đơn giản, Bạch Trân Trân đánh cậu ta làm cái gì?
Thấy dáng vẻ mờ mịt ngu xuẩn của cậu ta, Bạch Trân Trân giận, lại đi lên đạp cậu ta một cái.
Lý Vĩ bị đá lăn mấy vòng, cuối cùng nằm trên đất không nhúc nhích.
Bạch Trân Trân lười nhìn cậu ta, sải bước đi về hướng dưới núi.
Lý Vĩ vốn còn đang nằm trên đất chờ Bạch Trân Trân tới dỗ mình, ai ngờ cô nói đi là đi, căn bản cũng không thèm để ý cậu ta.
Cậu ta trợn tròn mắt.
Không phải, một cô gái xinh đẹp như vậy nhìn giống như tiên nữ, sao lại mặc kệ cơ chứ?
Không phải tiên nữ đều có tâm địa hiền lành lấy giúp người làm niềm vui hay sao?
Mắt thấy Bạch Trân Trân đã bỏ đi không còn thấy bóng dáng, Lý Vĩ nhất thời bất chấp tất cả mọi thứ, cuống cuồng vội vàng đứng lên, chạy chầm chậm đuổi theo Bạch Trân Trân.
"Chị tiên nữ, chị chờ một chút, chị tiên nữ, chị chờ một chút..."
Bước chân của Bạch Trân Trân không mảy may có ý dừng lại, còn đi nhanh hơn.
Lý Vĩ đuổi nhanh đuổi chậm cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp, mắt thấy Bạch Trân Trân đã bỏ đi không còn thấy bóng, sự tủi thân trong lòng Lý Vĩ không ngừng tràn ra, miệng cậu ta bĩu xuống, tủi thân khóc rưng rức.
Bạch Trân Trân: "..."
"Chị tiên nữ xấu, chị tiên nữ thật xấu, không dỗ người ta..."
Thành thật mà nói, Lý Vĩ thân là một người trưởng thành mà lại bày ra bộ dạng này quả thật cay mắt, nhất là sau khi cậu ta kêu khóc hai tiếng lại ngồi phịch xuống dưới đất, hai chân không ngừng đấm đá, nhìn xỏ lá như trẻ con.