Vẻ mặt, ngôn ngữ, động tác của cậu ta nhìn giống như một đứa trẻ con không lớn lên, rất không tương xứng với vẻ bề ngoài người trưởng thành của cậu ta.
Sau khi thấy cảnh tượng này, trong lòng Bạch Trân Trân sinh ra một dự cảm xấu.
Chẳng lẽ trí khôn của người này đã bị thoái hóa, đột ngột biến thành một kẻ thiểu năng?
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân bước nhanh tới, sau đó cúi đầu nhìn về phía Lý Vĩ đang làm trò.
"Năm nay cậu mấy tuổi?"
Lúc nói chuyện, Bạch Trân Trân hay có thói quen cắn răng nghiến lợi, có lẽ là do dáng vẻ của cô quá giả người, hoặc có thể là do những nguyên nhân khác.
Dù sao Lý Vĩ cũng đã bị dọa, cậu ta thút thít kêu một tiếng, tủi thân lắp bắp: "Cháu, cháu năm tuổi."
Bạch Trân Trân: "..."
Thực ra cô rất muốn nói Lý Vĩ như thế này đều là giả vờ, nói cho cùng đều là vì trốn tránh trách nhiệm trước pháp luật cho nên anh ta mới giả ngu giả điên.
Nhưng Bạch Trân Trân lại biết cậu ta không hề giả vờ.
Đôi mắt này của cô cũng không phải hàng trưng bày, Bạch Trân Trân có thể thấy rõ một tầng sương mù mờ mờ che trên linh hồn của Lý Vĩ, sương mù kia vốn dĩ tồn tại cùng linh hồn của Lý Vĩ nhưng lúc này, màng sương mù kia không ngừng tan biến.
Theo sương mù tan biến, linh hồn của Lý Vĩ cũng phát sinh biến hóa, không được bao lâu, linh hồn của cậu ta đã hở khắp chỗ.
Chỉ số thông minh của cậu ta đã hạ xuống dáng vẻ quỷ này, không thoát khỏi liên hệ với linh hồn bị tổn thương.
Bạch Trân Trân: "..."
Những chuyện hỏng bét này đúng là xảy ra liên tiếp nhau, hỏng tới mức khiến người khác không biết làm thế nào cho phải.
Bạch Trân Trân hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đầu lớn như cái đấu.
Chỉ một lúc như vậy mà cô đã hít vào không biết bao nhiêu hơi, nếu cô mà là cá nóc thì chỉ sợ đã hít tới nổ bụng.
Không tức giận, không tức giận, dù sao cục diện rối rắm cuối cùng không phải cô dọn dẹp, cô không tức giận.
Sau khi trấn an mình mấy câu, tâm trạng của Bạch Trân Trân cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Có điều lại nhìn Lý Vĩ ngồi dưới đất giở trò, tâm trạng vừa mới khá lên của cô rớt xuống đáy cốc trong nháy mắt.
Người này đúng là...
Thôi, mẹ cậu ta cũng giúp cô giết tà vật, cô cũng phải bỏ ra chút gì đó, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân cảm thấy mình khá hơn nhiều, mặc dù người này đã biến thành thiểu năng nhưng cũng may là thiểu năng háo sắc, thậm chí Bạch Trân Trân còn không cần thi triển mỹ nhân kế cao cấp gì, chỉ cần sờ đầu cậu ta một cái, khen cậu ta đôi câu, Lý Vĩ liền bò dậy.
"Chị tiên nữ, em đi với chị, em ngoan ngoãn, em nghe lời, chị tiên nữ thích em."
Bạch Trân Trân: "..."
Cứ coi như cô ý thức được mình xinh đẹp như hoa, có một không hai nhưng bị người ta gọi là chị tiên nữ cũng xấu hổ được chứ?!!
"Ngoan rồi."
Bạch Trân Trân nói xong sợ mình mà diễn thêm nữa thì sụp đổ mất, cô trực tiếp xoay người bỏ đi.
Cũng may Lý Vĩ sau khi được dỗ dành vẫn rất nghe lời, thấy Bạch Trân Trân bỏ đi, cậu ta lập tức đi theo, không cần người ngoài thúc giục, khỏi phải nói biết điều tới mức nào.
Bạch Trân Trân: "..."
***
Trần Tiểu Sinh rất sợ, sau khi Bạch Trân Trân rời đi, anh ta không hề biết bên ngoài có thứ yêu quái gì không ngừng làm trò.
Cũng may tuy Trần Tiểu Sinh không minh nhưng cũng rất nghe lời Bạch Trân Trân, bấy giờ mới không trúng bẫy của đám bên ngoài kia.
Đám bên ngoài lừa anh ta đi mở cửa đã biến mất không còn tăm hơi từ lúc nào không hay, còn chưa đợi Trần Tiểu Sinh thở phào nhẹ nhõm, Lý Lỵ vốn đã nằm dưới đất lại bắt đầu làm loạn.
Lý Lỵ vốn đã bị đánh tới ngất xỉu không biết tỉnh lại từ khi nào, cô ta hình như vẫn luôn chờ đợi cơ hội, lúc Trần Tiểu Sinh thả lỏng, Lý Lỵ dùng tốc độ linh hoạt mà người bình thường không thể nào đạt tới, sau đó nhào về phía Trần Tiểu Sinh.
Cô ta muốn bóp cổ Trần Tiểu Sinh, nhìn dáng vẻ đó của cô ta giống như nhất định phải bóp chết Trần Tiểu Sinh đang sống sờ sờ.
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Cơ thể khổng lồ của anh ta bị Lý Lỵ đẩy nhào xuống đất, đối phương mặt mũi dữ tợn bấu cổ anh ta, thậm chí Trần Tiểu Sinh còn có thể nghe thấy tiếng cổ họng yếu ớt của mình phát ra tiếng rắc rắc nhỏ xíu.
Anh ta không hề hoài nghi khả năng nếu để Lý Lỵ tiếp tục bóp thì bản thân đang sống sờ sờ chắc chắn sẽ bị người này bóp chết.
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Con người trước khoảnh khắc sống chết nhìn chung đều bùng nổ một lần, Trần Tiểu Sinh cũng không phải ngoại lệ, trong lúc sinh tử, anh ta rống một tiếng thật lớn rồi thẳng tay kéo Lý Lỵ trên người mình xuống.
Anh ta nhớ tới những lời Bạch Trân Trân từng nói qua, không coi Lý Lỵ là một con người yếu ớt bị đầu độc nữa mà chuyển cô ta thành một bao cát, vung nắm đấm về phía Lý Lỵ.