Thời gian Lý Lỵ hôn mê lần này tương đối dài, qua khoảng chừng một giờ, cuối cùng Lý Lỵ cũng đã tỉnh lại.
Trần Tiểu Sinh lập tức đề phòng, chuẩn bị phát động tấn công với Lý Lỵ bất cứ lúc nào.
Nhưng biểu hiện của Lý Lỵ trong lần tỉnh lại này vượt ngoài dự liệu của Trần Tiểu Sinh.
Lý Lỵ vừa mới tỉnh lại không muốn công kích người khác, cũng không muốn làm trò gì, cô ta chỉ mờ mịt nhìn chính mình đã bị trói lại.
Cô ta chớp mắt một cái, rồi lại chớp thêm một cái, ánh mắt rơi xuống người Trần Tiểu Sinh.
Khi thấy Trần Tiểu Sinh mập mạp, mắt Lý Lỵ sáng rực lên, cô ta ngoẹo đầu nhìn Trần Tiểu Sinh, giọng ngọt như trẻ nhỏ: "Chú, chú trói cháu làm gì thế? Đang chơi trò chơi cùng với cháu ạ?'
Lời vừa nói ra, Trần Tiểu Sinh thiếu chút nữa thì bị dọa nhảy bật dậy khỏi giường, chuyện này còn đáng sợ hơn chuyện Lý Lỵ muốn giết anh ta.
Người này nghĩ ra phương pháp chơi đùa mới hay sao?
Anh ta nghi ngờ không chắc chắn lắm nhìn Lý Lỵ, ý phòng bị trên mặt không giảm bớt một chút nào.
Nhưng Lý Lỵ lại giống như không nhìn thấy sự phòng bị của Trần Tiểu Sinh, thấy anh ta vẫn còn đứng tại chỗ không động đậy, Lý Lỵ ngoẹo đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, lại dùng giọng đặc mùi sữa nói: "Chú, không phải chú chơi cùng với cháu hay sao? Chú đứng ở chỗ đó làm gì?"
Vừa nói, Lý Lỵ vừa nhúc nhích người qua một chút, phát hiện bản thân mình bị trói rất chặt, Lý Lỵ xẹp miệng xuống, nói bằng giọng buồn buồn: "Chú, chú trói cháu như vậy làm gì? Cái này không giống với bình thường chú trói cháu. ."
"Chẳng lẽ là trò chơi gì mới hay sao?"
Trần Tiểu Sinh ngu thì cũng có ngu, nhưng không phải là một kẻ đại ngu hoàn toàn không có đầu óc, hàm lượng tin tức mà Lý Lỵ vừa tiết lộ trong lời nói quán lớn, toàn thân anh ta đều bị Lý Lỵ làm cho bối rối.
Không phải, người này đã gặp phải chuyện gì thế này? Khó trách cô ta lại biến thành bộ dạng đáng thương kiểu bây giờ...
Tâm trạng đồng tình của Trần Tiểu Sinh bắt đầu lan tràn cực nhanh, ánh mắt nhìn Lý Lỵ cũng tràn đầy vẻ đồng tình.
Anh ta giật giật môi, mới vừa định nói gì đó nhưng Lý Lỵ đã lên tiếng trước anh ta một bước.
Cô ta vẫn giữ dáng vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đần độn nhìn Trần Tiểu Sinh, giọng nói vẫn là âm sắc non nớt giống như trẻ nhỏ.
"Chú, tại sao chú vẫn còn chưa tới sờ cháu?"
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Anh ta cảm thấy nếu mình để Lý Lỵ tiếp tục nói thêm, anh ta sẽ nghe được một câu chuyện hoàn toàn lật đổ tam quan và nhận biết của anh ta, anh ta bất chấp những thứ khác, ngay lập tức tiến lên trước một bước, trong ánh nhìn trân trân mong chờ của Lý Lỵ, Trần Tiểu Sinh ngay lập tức giơ đám về phía Lý Lỵ.
Lý Lỵ: "!!!"
Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã một lần nữa ngất xỉu.
Nhìn Lý Lỵ đã bất tỉnh, Trần Tiểu Sinh thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng không ít.
Sau khi lấy lại bình tĩnh một lần nữa, Trần Tiểu Sinh quay về cái giường mình đang ngồi.
Ánh mắt anh ta rơi xuống người Lý Lỵ, đánh giá cô gái nhìn còn chưa trưởng thành hẳn này.
Dáng vẻ của cô ta thực ra ở dạng thông thường, tính cách cũng không tính là quá tốt, có điều ở nơi như nhà máy sản xuất giày của họ Vương, chắc cô cũng không phải người bình thường, một người như vậy cũng sẽ gặp chuyện buồn nôn kiểu đó sao?
Thực ra trong lòng Trần Tiểu Sinh hiểu rõ, ở thời điểm hiện tại anh ta không nên có cảm xúc đồng tình tràn lan, nhưng không biết tại sao, sau khi sự đồng tình nảy sinh, không cách nào đè xuống được nữa.
Cô ta thật đáng thương, không có ai bằng lòng trải qua cuộc sống như cô ta, nếu cô ta có thể tự mình lựa chọn thì chưa chắc đã bằng lòng rơi vào cảnh tượng quẫn bách như vậy.
Mặc dù Lý Lỵ đã làm sai nhưng cô ta rất đáng thương, cô ta...
Ngay lúc Trần Tiểu Sinh không ngừng bổ sung Lý Lỵ đáng thương tới như thế nào, anh ta phải giúp người này, Trần Tiểu Sinh đột nhiên nhận ra được gì đó, sắc mặt cũng bất thình lình thay đổi.
Phải biết bởi vì thấy Lý Lỵ quá đáng thương khiến Trần Tiểu Sinh thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ thả cô ta ra, anh ta thậm chí còn nghĩ phải cởi dây thừng trên người Lý Lỵ ra, sau đó nghĩ cách đưa cô ta đi.
Anh ta muốn đưa Lý Lỵ rời khỏi nhà máy sản xuất giày, rời khỏi nơi đã giam cầm cuộc sống của cô ta, để cô ta có thể trải qua cuộc sống tự do hạnh phúc.
Dù sao nửa đời trước của cô ta cũng không có cách nào tự do lựa chọn, cứ coi như cô ta đã làm sai nhưng rõ ràng cô ta cũng đã thảm thành như vậy, tại sao lại không thể lấy đó để tha thứ cho chuyện cô ta đã làm sai chứ?
Ý nghĩ này rất nhanh đã chiếm cứ suy nghĩ của Trần Tiểu Sinh, anh ta thậm chí không thể chờ thêm được muốn nhanh nhanh thả Lý Lỵ ra, thừa lúc Bạch Trân Trân còn chưa trở lại đưa người bỏ đi.