Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 557 - Chương 557:

 Chương 557: Chương 557: Chương 557:

Nhưng ngay lúc đầu anh ta nóng lên, chuẩn bị làm như đã dự tính, ánh mắt lại rơi xuống cánh tay của mình.

Vừa rồi lúc anh ta vật lộn với Lý Lỵ, trên cánh tay đã có vết thương do cô ta cắn mà tạo thành, dấu răng bắt mắt khắc trên cánh tay anh ta, răng cô ta cắn rách thịt của Trần Tiểu Sinh, máu tươi sớm đã chảy ra nhưng Trần Tiểu Sinh lại không cảm nhận được sự đau đớn.

Da thịt của anh ta so với trước đã trắng nõn nhẵn nhụi hơn nhiều, ngoài ra còn yếu đuối hơn, anh ta vốn da thô thịt dày dù có bị cắn một cái thì cũng không đến nỗi rách da.

Nhưng bây giờ anh ta không chỉ bị cắn rách da mà còn đổ máu, nhưng chính anh ta lại không cảm nhận được dù chỉ là một chút đau đớn.

Trần Tiểu Sinh đột nhiên nhớ tới trước lúc mọi chuyện phát sinh, nhớ lại lúc Lý Lỵ cứu bọn họ nhưng lại để cho bọn họ ăn cái thứ kì quái đó, khiến da bọn họ cũng xảy ra biến hóa theo.

Nếu như lần này người tới không phải bọn họ mà là ai đó bình thường, sau khi ăn máy ngày giò heo có kết quả như thế nào cũng tưởng tượng ra được.

Cả nhà máy sản xuất giày của nhà họ Vương chính là một lò mổ tàn sát làm thịt to lớn, nơi này che giấu vô số tội ác, bản thân Lý Lỵ cũng thừa nhận tội của mình, thừa nhận chuyện cô ta là đao phủ gián tiếp hại chết vô số người.

Nhưng vừa rồi anh ta đang làm gì chứ?

Bởi vì cảm thấy Lý Lỵ đáng thương, bởi vì cuộc đời của cô ta không phải do cô ta tự muốn thành như thế cho nên anh ta lại nhất thời mềm lòng muốn thả Lý Ly đi.

Anh ta biết rất rõ, nếu như Lý Lỵ đi thì tai nạn ở nơi này sớm muộn cũng tái diễn một lần nữa.

Anh ta vậy mà lại vì cảm thấy quá khứ của Lý Lỵ đáng thương nên coi thường chuyện cô ta làm việc ác...

Cứ coi như Lý Lỵ có quá khứ đáng thương hơn nữa, coi như Lý Lỵ đáng để người ta thương cảm đến chừng nào, coi như cô ta gặp bao nhiêu chuyện đáng sợ thì cũng không phải lý do cô ta được tha thứ.

Trần Tiểu Sinh cùng lắm chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi, tha thứ cho cô ta hay không là chuyện của những người đã bị cô ta hại, anh ta chỉ là một người ngoài cuộc, có tư cách gì tha thứ thay người khác?

Sau khi suy nghĩ rõ một điểm này, Trần Tiểu Sinh lau mồ hôi trên đầu mình, anh ta lại đi tới, đấm Lý Lỵ hai quyền kêu bụp bụp, bảo đảm cô ta tuyệt đối không tỉnh lại.

Không được, đầu óc của anh ta không đủ dùng, thực sự quá dễ bị đầu độc, vì để phòng ngừa chuyện chẳng may, tránh chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, vẫn nên khiến cho Lý Lỵ không tỉnh lại được, đề phòng anh ta lại bị dụ dỗ.

Lý Lỵ bị đấm hai quả không giải thích được: "..."

Cái tên đàn ông già làm người khác điên tiết này, sao có vẻ cũng không ngu lắm nhỉ?

Có điều rất nhanh Lý Lỵ cũng không còn đầu óc để suy nghĩ những chuyện này nữa.

Bởi vì sau khi Bạch Trân Trân giải quyết mấy thứ tà vật kia, sức mạnh của cô bắt đầu suy thoái rất nhanh chóng.

Người cũng bị suy thoái sức mạnh tương tự như vậy còn có hai anh em Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh.

Hai người bọn họ đang ở sở cảnh sát, bị oanh tạc liên tục, Từ Phong và Ông Tấn Hoa thay nhau ra trận tra hỏi hai người này.

Thời gian tiến hành tra hỏi rất dài, hai người đã mệt mỏi không gắng được nữa.

Thế mà tới sau nửa đêm, hai anh em bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, đồng loạt có một vài biến hóa kì quái.

Ông Tấn Hoa và Từ Phong nhốt người vào trong phòng tạm giam, hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạm mặt nhau.

"Tình hình bên chỗ cậu thế nào rồi?"

Từ Phong gặp Ông Tấn Hoa, đầu tiên nói tình hình bên mình, sau khi nói xong liền hỏi tình hình bên chỗ Ông Tấn Hoa ngay lập tức.

Ông Tấn Hoa nói đúng sự thật cho Từ Phong nghe, hai người trao đổi tin tức rồi mới phát hiện sự biến hóa của hai anh em Vương Chí Thanh, Vương Chí Kiệt thống nhất tới lạ thường.

Đột nhiên có lực công kích cực mạnh, sau khi bị khống chế, bọn họ liên tục giãy giụa, biểu hiện giống như con dã thú đang cáu kỉnh.

Nhưng sau khi nổi điên một hồi, trí khôn của bọn họ không ngừng thoái hóa, rất nhanh đã lùi về thành chỉ số thông minh của đứa nhỏ ba tuổi.

"Là giả vờ sao?"

Từ Phong nhìn về phía Ông Tấn Hoa, hỏi một câu bằng giọng không chắc chắn lắm.

Ông Tấn Hoa lắc đầu một cái rồi nói: "Không giống."

Bọn họ không phải mới làm cảnh sát ngày đầu tiên, cũng không phải chưa từng nhìn người giả điên giả ngu để trốn tránh trách nhiệm với pháp luật, hai người Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh không hề giống đang giả điên giả ngu.

Nếu đã không phải giả điên giả ngu, vậy bọn họ chắc chắn đã bị trí khôn thoái hóa đột ngột, biến thành kẻ thiểu năng.

Đây là chuyện khoa học không cách nào giải thích được.

Vậy chỉ có thể dùng huyền học để giải thích thôi.

Bình Luận (0)
Comment