Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 558 - Chương 558:

 Chương 558: Chương 558: Chương 558:

Hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, lập tức tìm ra vấn đề mấu chốt là gì.

Họ đều nghĩ Bạch Trân Trân ở chỗ kia làm gì đó nên giờ mới ảnh hưởng tới Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh.

Có điều rốt cuộc Bạch Trân Trân đã làm cái gì cơ chứ?

Từ Phong suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi: "Tấn Hoa, cậu liên lạc với cô Bạch rồi sao?"

Ông Tấn Hoa gật đầu một cái: "Liên lạc rồi nhưng mà điện thoại không thông được."

Trước đó anh vẫn gọi điện thoại cho Bạch Trân Trân nhưng không biết xảy ra vấn đề ở đoạn nào, điện thoại của Bạch Trân Trân vẫn không gọi được.

Anh quay qua gọi điện thoại cho Trần Tiểu Sinh nhưng cũng tương tự, điện thoại của Trần Tiểu Sinh cũng không gọi được, chuyện này khiến trong lòng Ông Tấn Hoa bắt đầu có cảm giác bất an nồng đậm, luôn cảm thấy đã có chuyện gì xảy ra.

"Vậy Trần Tiểu Sinh thì sao? Bọn họ hẳn là ở chung một chỗ."

Từ Phong hiển nhiên cũng có lo lắng tương tự, anh nhìn về phía Ông Tấn Hoa, cảm thấy đại khái là mình không thể lấy được câu trả lời khẳng định từ miệng đối phương.

Ông Tấn Hoa đứng bên cạnh lắc đầu một cái: "Vẫn không được, điện thoại của anh ta cũng không gọi được."

Mặc dù biết năng lực của Bạch Trân Trân nhưng hai người vẫn khó tránh khỏi có chút lo lắng, Bạch Trân Trân trước đó nói không giúp như đinh chém sắt nhưng hai người không tin tưởng.

Nguyên nhân không phải do bọn họ, Bạch Trân Trân từ trước đến giờ đều như vậy, miệng cứng lòng mềm, ban đầu có lẽ sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà từ chối hỗ trợ, nhưng cô lại ngấm ngầm làm rất nhiều chuyện.

Rất nhiều chuyện bọn họ cũng không biết, Bạch Trân Trân đã lặng lẽ làm xong, thậm chí sau khi làm xong cũng sẽ không nói với bọn họ, nếu không phải bọn họ tình cờ phát hiện thì sợ rằng chuyện này sẽ lặng yên trôi qua không một tiếng gió như vậy.

Cô là một người làm việc không cần người khác cảm kích mình.

Nếu Bạch Trân Trân biết suy nghĩ của hai người kia, chắc cô sẽ xùy xùy hai người bọn họ mấy tiếng.

Cái gì mà làm xong việc không lưu lại tên, rốt cuộc bọn họ đã dùng bộ lọc bóp méo và nhận thức sai lầm gì với cô?

Cô là người làm chuyện tốt không lưu tên hay sao? Cô thu tiền được chưa ạ? Đừng có dùng hai chữ người tốt để bắt cóc cô, cô không phải là người tốt, cô đòi tiền, còn rất nhiều, rất nhiều tiền.

Làm xong việc mà không thu được tiền cô sẽ cảm thấy mình rất thiệt có được chưa?!

"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Chân mày Từ Phong cau lại, đang suy tính tiếp theo nên làm gì, Ông Tấn Hoa suy tư một hồi, nhìn về phía Từ Phong, nói ra ý tưởng của mình.

Vừa hay lúc này Từ Phong cũng nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Đi nhà máy sản xuất giàu."

Ông Tấn Hoa gật đầu: "Căn nguyên của tất cả mọi chuyện đều ở nhà máy giày này, nếu cô Bạch làm thì nhất định cô ấy sẽ ở bên kia."

Nhà máy sản xuất giày của nhà họ Vương đã chắc chắn trăm phần trăm là có vấn đề, Bạch Trân Trân mà muốn giúp một tay thì nhất định sẽ ở bên kia.

Liên tưởng tới hành vi, cách ứng xử ban ngày của Bạch Trân Trân, hai người càng khẳng định ý tưởng trong lòng mình.

Sau đó hai người cũng không nhiều lời dài dòng, Từ Phong để đám Trịnh Hải Triều, Dương Nhuận Trạch trông nom Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh, hai người bọn họ thì lái xe đến nhà máy sản xuất giày.

Trên đường lái xe đi tới nhà máy sản xuất giày, hai người ngồi trên xe im lặng không nói, không khí ngột ngạt muốn chết.

Từ Phong có chút không khống chế được cảm xúc của mình, nhấn cần đạp ga một cái, sắp lái xe con thành dáng vẻ của xe thể thao.

Từ Phong bị đèn xanh đèn đỏ ngăn cản không thể không đạp phanh xe, nhìn đèn đỏ thay đổi một cách chậm chạp, anh ta có chút đứng ngồi không yên muốn gắn còi báo động lên nóc xe.

"A Phong, cậu tỉnh táo một chút, bây giờ chúng ta còn chưa xác định được tình huống cụ thể như thế nào, cậu làm bừa ở đây chính là đang bứt dây động rừng."

Ông Tấn Hoa vừa nói vừa giơ tay đè lại đôi bàn tay đang rục rịch muốn hành động của Từ Phong.

Từ Phong quay đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa, trong mắt anh dường như có sương mù dày đặc đang cuộn dâng mãnh liệt, có điều anh ta vừa chớp mắt một cái, màn sương dày đặc đã biến mất không còn thấy được nữa, giống như những thứ vừa mới thấy chỉ là ảo giác của anh.

"Tấn Hoa, tớ không có vấn đề gì, tớ chỉ đang lo lắng cho cô Bạch, chẳng may cô ấy xảy ra chuyện gì..."

Ông Tấn Hoa rất bình tĩnh mở miệng đáp lời: "Nếu như cô Bạch cũng không có cách nào giải quyết vậy cậu cảm thấy chúng ta qua đó còn có cách gì?"

Đây là một thực tế rất tàn khốc.

Tới tận bây giờ, Ông Tấn Hoa vẫn không đánh giá cao năng lực của bản thân mình, nếu quả thực là chuyện tà môn mà Bạch Trân Trân cũng không có cách nào giải quyết thì anh và Từ Phong qua đó cũng chỉ là kéo chân cô mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment