Nghe anh nói như vậy, sắc mặt Từ Phong trở nên khó coi, anh xoa xoa huyệt thái dương đang căng lên, giọng cũng lạnh hơn trước đó mấy phần: "Vậy nên, cũng vì biết đi cũng là vô ích, cho nên dứt khoát tỏ ra không biết cái gì, cũng không đi hỗ trợ, không để ý tới chuyện đó..."
Càng nói, tâm trạng Từ Phong lại càng kích động hơn, cuối cùng còn hung hăng nện một cái lên tay lái, khiến kèn xe phát ra những tiếng chói tai, cảm xúc của Từ Phong cũng bị đẩy tới mức cao nhất.
"Ông Tấn Hoa, ý của cậu là như thế có đúng không? Bởi vì chúng ta chẳng làm được cái gì, cũng không giúp được cái gì cho nên coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không để ý tới sống chết của cô Bạch, cậu tính toán như vậy đúng chứ?"
Mắt thấy cảm xúc của Từ Phong càng ngày càng không ổn, Ông Tấn Hoa rút ra một tấm bìa, dính lên gáy của Từ Phong.
Lá bùa rất nhanh hóa thành ánh sáng màu vàng sáp nhập vào trong thân thể Từ Phong, Từ Phong vốn đang kích động cũng bình tĩnh trở lại.
Anh ta sửng sốt một chút, vẻ mờ mịt trên mặt càng phức tạp hơn: "Vừa rồi tớ làm sao vậy?"
Ông Tấn Hoa trả lời: "Chờ một chút rồi dừng xe bên lề, tớ lái xe, thái độ của cậu không ổn lắm."
Lúc trước Bạch Trân Trân cũng đã nói, mặc dù cô vẽ phù cho Từ Phong nhưng tình hình của Từ Phong không bình thường, âm khí trên người anh đã quấn quá lâu, đã quấn quít với linh hồn của Từ Phong, coi như cô vẽ phù cũng chưa chắc đã có thể đè xuống hoàn toàn.
"Lúc tâm trạng kích động có thể không khống chế được đầu óc của bản thân, tính khí nóng nảy, hồ ngôn loạn ngữ, nói gì đó tổn thương người đều là chuyện anh ta có thể làm được."
Lúc nói những lời này, Bạch Trân Trân cầm một đống phù tĩnh tâm mình đã vẽ giao cho Ông Tấn Hoa, để anh mang theo người, chẳng may Từ Phong bất thình lình trở nên không bình thường anh ta có thể dán thẳng phù vào sau gáy anh ta.
"Những thứ bùa này cũng chỉ trị ngọn không trị gốc, nếu như không nhanh chóng giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn, bom trên người Từ Phong sớm muộn cũng sẽ nổ."
Ta không giết bá nhân nhưng bá nhân lại vì ta mà chết.
Từ Phong quả thực không phải hung thủ giết người nhưng thân là cảnh sát, anh khăng khăng làm theo ý mình, không phá vụ án này đã kết án, rõ ràng có gì đó không đúng nhưng anh lại dựa vào nhận thức của mình để nhận biết tội phạm, cho nên mới dẫn tới việc oán khí cuốn thân.
Oan uổng sao? Quả thật oan uổng nhưng cũng vì lời của anh dẫn tới nhân tố mang tính quyết định, khiến người bị hại sau khi chết còn phải đeo tiếng dơ trên lưng.
Mấu chốt nhất là hung thủ thực sự vẫn còn làm chuyện ác, nạn nhân lại bị coi thành hung thủ, đóng đinh trên trụ sỉ nhục...
Chuyện như của Từ Phong quả thực rất phức tạp, Bạch Trân Trân nghĩ chỉ có lật lại từng vụ án mà anh kết án sai, tiêu trừ oán khí của người bị hại, nếu không những oán khí trên người anh sớm muộn cũng sẽ khiến anh gục ngã.
Những thứ cô làm đều là trị ngọn không trị gốc, chỉ có thể làm qua loa trước đã.
Trước đó, Ông Tấn Hoa còn tưởng rằng Từ Phong đang lo lắng cho Bạch Trân Trân, có điều mãi tới khi anh bắt đầu nói không kiêng dè, Ông Tấn Hoa mới ý thức được anh như vậy không phải là nói không kiêng dè, mà là người đã xảy ra vấn đề.
Một tấm bùa đã giúp Từ Phong khôi phục lại bình thường, nhưng chuyện vừa rồi vẫn sinh ra ảnh hưởng với anh, vẻ mặt anh mệt mỏi, sắc mặt cũng không ổn cho lắm.
Mặc dù bây giờ đã là nửa đêm, xe trên đường phố cũng không nhiều, có điều anh bị như này hiển nhiên cũng không thích hợp để lái xe.
Từ Phong đàng hoàng lái xe qua đèn xanh đèn đỏ, sau đó dừng xe sát ven đường.
Hai người đổi vị trí cho nhau, người lái xe đổi thành Ông Tấn Hoa, Từ Phong ngồi ở chỗ bên cạnh người lái.
Tinh thần của anh lúc trước nhìn cũng không tệ lắm, nhưng dáng vẻ của anh lúc này nhìn có chút tệ hại, Từ Phong giơ tay lên xoa xoa mi tâm, nhìn đường phố trống trải, trong giọng nói của anh còn có thêm vài phần khàn khàn.
"Tấn Hoa, nếu tớ cứ như thế này, không khôi phục lại được nữa, có phải sẽ đến lượt tớ rời khỏi sở cảnh sát hay không?"
Ông Tấn Hoa nghe vậy không kiềm được có chút sửng sốt, anh nghiêng đầu nhìn Từ Phong một cái, nói: "Không phải cậu rất thích làm cảnh sát hay sao?"
Lão gia Từ cũng chỉ có một người con trai là Từ Phong, ông một lòng một dạ muốn bồi dưỡng Từ Phong, để anh thừa kế gia sản.
Nhưng ước mơ từ nhỏ của Từ Phong chính là làm một người cảnh sát, ban đầu lúc anh thi đại học đã lừa người nhà thi trường cảnh sát, lão gia Từ giận dữ vô cùng, cắt đứt sinh hoạt phí, học phí của anh chính là vì muốn ép Từ Phong phải cúi đầu.