Nhưng Từ Phong có ý chí kiên định, bất kể trong nhà ép buộc như thế nào, từ đầu đến cuối anh vẫn không thay đổi ước mơ ban đầu, khăng khăng đối địch với người nhà.
Anh vừa đi làm vừa đi học, thành tích lúc học ở trường cảnh sát cũng hết sức ưu tú, sau khi tốt nghiệp càng cần mẫn chăm chỉ hơn, tuổi còn trẻ đã là giám sát cao cấp.
Chuyện này đã thể hiện rõ ràng năng lực của Từ Phong, mặc dù anh không biết chuyện huyền học, khiến vụ án sai lệch nhưng không thể phủ nhận anh ta vẫn là một cảnh sát ưu tú.
Trước đó, bất kể gặp bao nhiêu nguy hiểm, anh chưa từng nghĩ tới chuyện không làm cảnh sát, nhờ sự liều lĩnh này của anh mà cha anh nhìn anh bằng ánh mắt khác xưa, cuối cùng đồng ý với Từ Phong, chuẩn bị năm sau giao sản nghiệp cho người quản lý chuyên nghiệp xử lý, Từ Phong làm chuyện chính anh muốn làm là tốt rồi.
"Làm cảnh sát là mơ ước cả đời của cậu, cậu dễ dàng vứt bỏ như vậy sao?"
Từ Phong cười khổ một tiếng, lầm bầm: "Mơ ước là mơ ước, thực tế vấn là thực tế, tình huống của tớ như hiện giờ giống như một quả bom sẽ nổ bất ngờ, lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề.
Ông Tấn Hoa lúc đó còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất khống chế anh, kéo anh từ trạng thái không tỉnh táo này ra ngoài.
Nhưng nếu không có Ông Tấn Hoa ở đây thì sao?
Nếu như lần tiếp theo anh lại mất lý trí, bên cạnh không có ai kéo anh ra, vậy sẽ tạo thành hậu quả như thế nào?
Từ Phong không quên, anh là cảnh sát, anh muốn phá án, nếu như trong quá trình bắt phần tử phạm tội, anh bất ngờ bị mắc bệnh, cuối cùng lại khiến phần tử phạm tôi bỏ chạy thì anh tuyệt đối không có cách nào tha thứ cho mình.
Từ Phong không thể nào khống chế được cảm xúc của mình đã chẳng còn tư cách làm cảnh sát.
Ông Tấn Hoa thấy dáng vẻ này của Từ Phong, anh muốn mở miệng an ủi bạn nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Xe đi về phía núi Hoàng Trúc, theo chiều lái ra khỏi thành phố, ánh đèn đường dần trở nên mờ tối.
Bầu không khí trong buồng xe lại càng bị đè nén hơn, Ông Tấn Hoa có vô số lời muốn nói nhưng cuối cùng anh vẫn không thể nào nói ra.
Mặc dù rất tàn khốc nhưng sự thật chính là như vậy, nếu Từ Phong không thể nào khống chế được tính khí của mình, nếu như anh không thể nhanh chóng khôi phục lại bình thường thì anh chẳng thể nào làm cảnh sát tiếp.
Thân phận, địa vị này của anh, vốn đã định là vốn liếng để có thể tùy hứng làm bậy.
"Có lẽ cô Bạch còn có cách gì đó thay đổi tất cả mọi thứ."
Hồi lâu sau, cuối cùng Ông Tấn Hoa cũng mở miệng nói một câu, chẳng qua sau khi nói ra những lời này, ngay cả bản thân anh cũng không tin tưởng lắm.
Dù năng lực của Bạch Trân Trân quả thực rất mạnh nhưng nếu Bạch Trân Trân có thể giải quyết sạch sẽ những chuyện phiền toái trên người anh thì cũng sẽ không kéo dài mãi.
Từ Phong cười khổ một tiếng: "Nếu cô ấy có cách thì sẽ không kéo dài đến bây giờ."
Ông Tấn Hoa thở dài một cái, nói: "Ít nhất phải giải quyết mười sáu vụ án kia, tìm ra hung thủ giết người thực sự, cậu nói có đúng không?"
Cứ coi như Từ Phong muốn từ chức, cũng phải chờ vụ án giải quyết xong rồi nói sau, những cái này đều là vụ án qua tay anh, cũng phải để anh tự giải quyết mới đúng.
Trước đó Bạch Trân Trân cũng đã nói, tình hình của Từ Phong không thoát khỏi liên can tới những vụ án kia, có lẽ anh giải quyết êm xuôi những vụ án kia, tình hình có thể chuyển biến tốt.
"A Phong, cô Bạch liều mạnh tới như vậy vì vụ án của cậu, cậu không thể chán nản buông xuôi như vậy được."
Vụ án nhà máy sản xuất giày vừa hay cũng là một trong mười sáu vụ án Từ Phong phụ trách, sau khi vụ án này được giải quyết, tình hình của Từ Phong hẳn là sẽ có chuyển biến tốt.
Từ Phong cúi đầu không lên tiếng, cũng không biết có nghe lọt tai lời anh nói không, nhưng thấy tâm trạng Từ Phong không tốt, Ông Tấn Hoa cũng không nói hết câu nữa.
Chiếc xe trong không khí yên lặng đè nén chạy về phía núi Hoàng Trúc.
***
Trần Tiểu Sinh rơi vào tâm trạng hoài nghi chính mình, ánh mắt nhìn Lý Lỵ giống như nhìn thấy mãnh thú và nước lũ.
Dù Lý Lỵ đã bị anh ta đánh tới mức hôn mê nhưng Trần Tiểu Sinh vẫn hết sức bất an.
Lý Lỵ bị mấy quả đấm bùm bụp đánh ngất: "..."
Trần Tiểu Sinh ngồi ở chỗ cách Lý Lỵ xa nhất, tầm mắt khó khăn lắm mới rút ra khỏi người Lý Lỵ, ngửa đầu nhìn về phía trần nhà loang lổ.
Biểu cảm trên mặt anh ta đầy vẻ mơ màng, hiển nhiên đã bị những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu làm cho bối rối.
Hồi lâu sau, Trần Tiểu Sinh không biết nghĩ tới điều gì, trực tiếp cho mình hai cái tát tai.
Anh ta bị tát tới mức choáng váng quay sang bên, tâm trạng vẫn nặng nề như cũ, có điều tốt xấu gì thì đầu óc nóng lên cuối cùng đã bình tĩnh trở lại.