Lúc này Trần Tiểu Sinh cuối cùng cũng nhận thức được một chuyện, anh ta chính là một tên ngốc không có đầu óc gì, dựa vào bản thân mình để tính toán mọi chuyện, nhất định sẽ tự tay đẩy bản thân vào trong hố, anh ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời sư phụ là tốt nhất.
Sư phụ thông minh hơn anh ta, lợi hại hơn anh ta, hơn nữa nhận biết còn cao hơn anh ta mấy tầng, đi theo sư phụ chắc chắn là chính xác không sai!
Lúc này đầu óc Trần Tiểu Sinh vô cùng tỉnh táo, chỉ là sau khi giải thích rõ ràng chuyện này, anh ta cảm thấy mặt mình vô cùng đau đớn.
Trần Tiểu Sinh sờ mặt mình một cái, đau tới mức hít một hơi khí lạnh, lúc nãy ra tay có hơi mạnh, bây giờ mới phản ứng lại được, đáng tiếng một chút như vậy cũng đã là quá muộn.
Nghĩ như vậy, Trần Tiểu Sinh liền sờ mặt mình một cái, hừ một tiếng, càng nhớ sư phụ của mình hơn.
Rốt cuộc khi nào sư phụ mới quay lại chứ?
Ngay khi Trần Tiểu Sinh đang suy tính chuyện này, tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên.
"Tiểu Sinh, tới mở cửa đi, sư phụ của anh đây."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Sư phụ như này là do nghe được tiếng lòng của anh ta sao?
Thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, trước khi Trần Tiểu Sinh kịp phản ứng, anh ta đã vọt tới, kéo cửa phòng ra.
Song khi cửa phòng được mở ra, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài, Trần Tiểu Sinh mới muộn màng nhớ lại lời Bạch Trân Trân đã thông báo trước đó.
Đừng mở cửa, cô trở lại có thể tự mình đi vào trong, cửa này không ngăn được cô.
Anh ta làm như vậy là lại phạm sai lầm?!
Trần Tiểu Sinh bị dọa thiếu chút nữa phát kinh thành tiếng, sau đó anh ta không chút do dự đóng cửa lại.
Thật may mắn, quái vật ngoài cửa không biết là cái thứ gì, không phản ứng nhanh bằng anh ta, nếu không anh ta thực sự sẽ bị sư phụ mình mắng nhiếc tới chết.
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải chứ, tên Trần Tiểu Sinh kia lại nổi điên cái gì?
Lý Vĩ vẫn đi theo Bạch Trân Trân lộ vẻ phấn khởi khó hiểu, đoạn đường này cậu ta nói lảm nhảm không ít lời khiến Bạch Trân Trân phiền muốn chết, bèn bịa cái lý do sau đó tìm vải chặn miệng cậu ta lại, vừa mới thanh tịnh được mấy phút lại bị Trần Tiểu Sinh ngăn lại ngoài cửa.
Bạch Trân Trân: "..."
Tình hình này đúng là chuyện trước vồ chuyện sau, vĩnh viễn không dừng lại có đúng không?
"Trần Tiểu Sinh, mở cửa cho tôi!"
Trong lúc tức giận, Bạch Trân Trân quên mất chuyện mình đã dặn Trần Tiểu Sinh trước đó, cô không nhịn được lên giọng gọi một câu.
Trần Tiểu Sinh đương nhiên không thể nào ra mở cửa, không những không mở cửa lại còn làm ra vẻ như trong phòng không có người, chẳng mảy may đáp lời Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân bị cách làm việc cợt nhả của Trần Tiểu Sinh làm cho tức cười, cô trực tiếp nhấc chân lên đạp về phía cửa phòng.
Một cước này của cô dùng sức mạnh cực lớn, trực tiếp đá văng cửa phòng.
Trần Tiểu Sinh có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân đạp của đi vào trong.
"Cô thực sự là sư phụ tôi à?"
Nếu đã là sư phụ của anh ta thì vừa rồi còn gõ cửa làm gì? Cố tình gây lú cho anh ta à.
Lúc Trần Tiểu Sinh rơi vào mờ mịt, Bạch Trân Trân lên tiếng: "Anh đã thấy tôi rồi còn đóng cửa làm gì?"
Nhìn Bạch Trân Trân khí thế kinh người, Trần Tiểu Sinh cảm thấy nhát gan một cách khó giải thích được, anh ta nuốt nước bọt, lại cẩn thận mở miệng nói: "Cái đó, là do tôi... sư phụ cũng đã bảo tôi không nên tùy tiện mở cửa."
Cuối cùng Trần Tiểu Sinh vẫn nói ra những lời này.
Khóe miệng Bạch Trân Trân hơi giật, đột nhiên nghĩ tới cái này đúng là cô đã nói với Trần Tiểu Sinh, nhưng nó cũng không thể hiện Trần Tiểu Sinh không sai.
"Vậy vừa rồi anh còn mở cửa làm cái gì? Tôi đã nhắc nhở anh trước mà anh còn phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế?"
Đối mặt với sự chất vấn của Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh càng hiểu ra mình đã sai, anh ta xấu hổ không chịu nổi cúi đầu: "Sư phụ, thật xin lỗi, là tôi sai rồi."
Bạch Trân Trân: "..."
Anh ta nhận sai quá dứt khoát, Bạch Trân Trân muốn tiếp tục mượn chuyện này để nối cáu thì ngược lại trông có hơi quá quắt.
Cô ho khan một tiếng, giọng nói cũng theo đó mà ôn hòa hơn: "Lần sau không được phá lệ, nếu lần này người tới không phải tôi thì có bao nhiêu mạng cũng không đủ cho anh vứt đâu."
Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn cúi đầu biểu đạt sự áy náy của mình với Bạch Trân Trân: "Sư phụ, rất xin lỗi, đều là tôi sai, lần sau tôi tuyệt đối không dám nữa."
Bạch Trân Trân: "..."
Thôi, nói anh ta tiếp lại ra vẻ là mình khinh rẻ người khác, Bạch Trân Trân ho khan một tiếng rồi chuyển đề tài.
"Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa, Lý Lỵ có biến hóa gì không?"
Những biến hóa của Lý Vĩ đã khiến cho Bạch Trân Trân có một vài suy đoán, cô cảm thấy hai tà vật kia không còn nữa, đời sau của bọn họ nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Lý Lỵ hẳn là chịu ảnh hưởng sâu hơn Lý Vĩ, cô ta chắc chắn sẽ sinh ra nhiều biến hóa hơn Lý Vĩ.
Trần Tiểu Sinh không giấu diếm Bạch Trân Trân, kể hết đầu đuôi chuyện vừa xảy ra cho cô nghe.
Bạch Trân Trân: "..."
Chút ít ý thức thuộc về tà vật còn sót lại trong cơ thể Lý Lỵ lại còn muốn chạy ư?
Đây là đang cảm thấy giữ được núi xanh thì không lo không có củi đốt à?
May là Trần Tiểu Sinh không biết vì nguyên do gì nhưng cũng đã tỉnh ngộ, bằng không nếu thực sự để cô ta bỏ chạy thì chuyện này đúng là có chút khó giải quyết.
"Giao cho tôi đi."