Bạch Trân Trân đuổi Trần Tiểu Sinh ra bên ngoài, cánh cửa phòng bị cô đá văng ra cũng để cho Trần Tiểu Sinh gắn lại.
Cửa phòng dựa lên trên khung cửa, khe hở lộ ra ngoài dù đủ để cho người ta thấy rõ ràng những chuyện xảy ra bên trong nhưng Trần Tiểu Sinh không có lá gan đó, căn bản cũng chưa dám nhìn vào bên trong.
Bây giờ đêm đã khuya, bên ngoài có những đốm trăng sáng nho nhỏ, không có ngọn đèn nào được bật, trừ ánh sáng lộ ra ngoài từ trong khe cửa ra thì không còn ánh sáng gì khác.
Trần Tiểu Sinh một mình đứng bên ngoài trong lòng không tránh khỏi lo sợ, muốn tìm người nào đó trò chuyện một hồi qua ngày, quay đầu thấy dáng vẻ của Lý Vĩ, anh ta hết lần này tới lần khác không nói ra được thành lời.
Không biết tại sao rõ ràng Lý Vĩ đã trưng ra một khuôn mặt ngu xuẩn và ngây ngốc nhưng Trần Tiểu Sinh luôn cảm thấy rất kinh khủng, căn bản cũng không dám nói chuyện với đối phương.
Loại không khí kinh khủng này đang không ngừng lan tràn bên ngoài nhà, tình hình bên trong nhà ngược lại không hỏng bét như bên ngoài nhà.
Nhìn người nhắm hai mắt nằm bất tỉnh ở đó, Bạch Trân Trân nhếch mép một cái, tâm trạng ngược lại không hề tệ.
Mới vừa rồi Trần Tiểu Sinh đứng ở đây nói lảm nhảm một tràng, cụ thể thì Bạch Trân Trân nghe không lọt tai, có điều một vài lời thì cô lại nghe rất rõ, nói tóm lại một câu thôi – đầu óc của Trần Tiểu Sinh đã trưởng thành rồi.
Lý Lỵ hiển nhiên vẫn muốn đầu độc Trần Tiểu Sinh, muốn rời khỏi chỗ này trước khi sức mạnh của cô ta hoàn toàn biến mất.
Có điều Trần Tiểu Sinh ngu ngốc vẫn hoàn ngu ngốc nhưng dù sao vẫn tương đối nghe lời, mặc dù bản thân ngu xuẩn nhưng may mắn cũng không làm nên chuyện gì ngu xuẩn.
Mặc dù trên người Lý Lỵ vẫn còn sót lại sức mạnh của tà vật, nhưng cuối cùng vẫn không phải tà vật đúng nghĩa, cô ta vẫn là người bình thường, đương nhiên không chịu được cái đấm của Trần Tiểu Sinh.
Vì Trần Tiểu Sinh không bị tẩy não, Bạch Trân Trân cho anh ta sắc mặt tốt.
Có điều bây giờ cô không rảnh rỗi quản Trần Tiểu Sinh, phải xử lý Lý Lỵ mới được.
Dù sao cũng đã đồng ý với mẹ người ta rồi, làm người vẫn phải chú trọng chữ tín một chút.
Bạch Trân Trân mở thiên nhãn ra, nhìn rõ ràng tình huống trong cơ thể Lý Lỵ - lúc bình thường cô đương nhiên không có khả năng đó, nhưng Lý Lỵ bây giờ quá mức yếu ớt, điều này đã cho Bạch Trân Trân có cơ hội.
Linh hồn của cô ta giống như linh hồn của Lý Vĩ, đều bị cắn trả tới mức lọt gió lung tung, coi như người còn giữ được mạnh nhưng đoán là đời này cũng thành một người thiểu năng trí tuệ không có đầu óc.
Bạch Trân Trân không có bao nhiêu cảm xúc đồng cảm, muốn trách thì trách ông trời ấy, trách số mệnh của bọn họ, bọn họ trở thành cái bộ dạng này là do trước đó bọn họ làm bậy, nghiệt nợ từng đời một tích lũy lại, cuối cùng cắn trả lên người bọn họ, vậy cũng chỉ có thể nói lẽ trời tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
Cô chỉ là một người bình thường có chút năng lực mà thôi, than trời trách đất gì cũng không phải việc thích hợp với co.
Bạch Trân Trân rút vài lá bùa từ trong túi ra, tất cả đều được nhét vào trong miệng của Lý Lỵ, cho dù đang hôn mê nhưng Lý Lỵ cũng theo bản năng cảm nhận được những lá bùa này không có lợi với cô ta.
Có điều cũng chẳng sao, dù không có lợi nhưng cũng chẳng làm ảnh hưởng đến chuyện nhét vào mồm cô ta.
Lá bùa vào trong miệng Lý Lỵ hóa thành những điểm sáng màu vàng, sáp nhập vào trong thân thể cô ta.
Bạch Trân Trân nhìn Lý Lỵ không chớp mắt, cô tận mắt nhìn lá bùa của mình hóa thành sức mạnh đi thẳng hát vang tiến mạnh, tiêu hủy sạch sẽ những thứ âm tà còn sót lại trong cơ thể cô ta.
Đương nhiên, tà vật đã tồn tại cùng với linh hồn của Lý Lỵ quá lâu, tà vật bị tiêu diệt thì Lý Lỵ cũng bị ảnh hưởng tương tự như thế.
Lý Lỵ mở mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Lúc này, trong mắt cô ta đã không còn có sự thông minh nhanh nhạy lúc trước, trở nên ngây ngốc ngờ nghệch, cô ta nhìn Bạch Trân Trân, đột nhiên quay sang cô kéo căng miệng để lộ ra nụ cười ngu ngốc.
"Đừng có cười, xấu chết đi được."
Bạch Trân Trân chê một câu, lùi lại đằng sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Lý Lỵ.
Nhưng Lý Lỵ hiển nhiên không nhập tâm lời của Bạch Trân Trân nói, có lẽ phải nói bây giờ cô ta đã nghe mà không hiểu rồi, linh hồn của cô ta bị tổn thương nghiêm trọng, biến thành một kẻ ngu ngốc từ đầu tới chân.
Trừ phi có loại năng lực có thể nghịch thiên mới giúp Lý Lỵ chữa khỏi linh hồn được, còn không đời này của cô ta sẽ như vậy mãi.