Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Bạch Trân Trân cất giọng kêu một tiếng: "Vào đi."
Trần Tiểu Sinh bên ngoài cửa sau khi nghe thấy vậy liền như được đại xá, vội vàng đẩy cửa ra, chẳng qua cái cửa kia đã là khép hờ rồi, anh ta đẩy một cái như vậy, cửa trực tiếp đập rầm một cái xuống đất, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Trần Tiểu Sinh giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, tay chân luống cuống đứng tại chỗ: "Sư phụ, không phải tôi cố ý đâu."
Nhưng anh ta còn chưa nói dứt câu, Lý Vĩ đi theo anh ta muốn bước vào sau giống như đã bị tiếng động này dọa cho sợ, cậu ta há miệng một cái rồi khóc rống lên.
Trần Tiểu Sinh sợ hết hồn, đột ngột quay đầu lại, mặt đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía Lý Vĩ: "..."
Không phải, người này trong cũng không giống một đứa trẻ con, khóc thành dáng vẻ kì quái như thế này là chuyện gì vậy chứ?
Lý Lỵ nằm trên giường hình như cũng bị tiếng khóc của Lý Vĩ dọa cho sợ, cô ta há miệng một cái, cũng theo đó mà khóc rống lên, dáng vẻ nhìn rất là đáng thương.
Tiếng khóc của anh em hai người họ thay nhau vang lên, nhất là trong màn đêm an tĩnh ở chỗ này, tiếng khóc của bọn họ lại còn chói tai hơn.
"Sư phụ, không phải tôi cố ý..."
Anh cũng không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này.
Khóe miệng Bạch Trân Trân giật một cái, tâm trạng hiển nhiên là cực kỳ không tốt.
Hai người này đúng là khiến người khác bực mình.
"Tiểu Sinh, bất kể anh dùng cách gì, tôi không muốn nghe tiếng khóc của hai người bọn họ nữa."
Bạch Trân Trân xoa xoa mi tâm, ra lệnh cho Trần Tiểu Sinh, anh ta ngay lập tức phản ứng lại, sau đó linh hoạt khác ngày thường chạy tới nơi, cho mỗi người một đấm cuối cùng đánh hai người đang gào khóc tới hôn mê bất tỉnh.
Sau khi bọn họ ngất đi thì tiếng khóc hơi dừng lại, chân mày đang nhíu lại của Bạch Trân Trân cũng dãn ra, sau đó cô giơ ngón cái với Trần Tiểu Sinh.
"Làm không tệ, đáng giá được khen."
Được Bạch Trân Trân khen ngợi, một người đàn ông sắp bốn mươi như Trần Tiểu Sinh lại ngượng ngùng nở nụ cười.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô bắt đầu nghĩ có phải lúc trước mình đã quá nghiêm khắc với Trần Tiểu Sinh hay không, chỉ tùy tiện khen anh ta một câu thôi mà người này sung sướng tới mức này hay sao?
Trần Tiểu Sinh được khích lệ hiển nhiên cũng rất vui lòng thể hiện bản thân, anh ta chạy cuống cuồng tới trói Lý Vĩ lại, nhét vào giường y như thế.
Làm xong tất cả những thứ này xong, Trần Tiểu Sinh lại một lần nữa nhìn về phía Bạch Trân Trân, hiển nhiên còn đang đợi Bạch Trân Trân khen ngợi anh ta.
Bạch Trân Trân: "..."
Cùng lắm là lời khen ngợi chót lưỡi đầu môi rẻ mạt nhưng lại khiến Trần Tiểu Sinh vui vẻ tới cái mức này, xem ra trước đó cô thực sự đã quá mức hà khắc với Trần Tiểu Sinh, nếu không anh cũng không thành dáng vẻ như này.
"Làm không tệ, cuối cùng anh cũng nghe lọt tai lời tôi nói, rất có tiến bộ, cố gắng lên, ra sức cố gắng sau này sẽ càng tốt đẹp hơn."
Lần này Bạch Trân Trân nói không ít lời khích lệ, còn khiến Trần Tiểu Sinh vui sướng tới mức không rõ phương hướng.
Nhìn dáng vẻ này của Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân cũng không kìm được bật cười.
Chuyện ở nhà máy sản xuất giày của nhà họ Vương cuối cùng cũng đã được giải quyết, dù sao cô cũng đã giải câu đố gần xong, còn chuyện cần chứng cứ gì đó phải nhờ người chuyên nghiệp tới.
Bạch Trân Trân chuẩn bị vào trong nhà Vương Quan Hữu tìm điện thoại gọi cho Từ Phong và Ông Tấn Hoa, để bọn họ qua đây thu dọn tàn cuộc.
Trần Tiểu Sinh bám theo sau lưng Bạch Trân Trân, anh ta rất sợ Bạch Trân Trân bỏ mình lại.
Bạch Trân Trân có hơi buồn cười nhìn Trần Tiểu Sinh: "Đồ không sạch sẽ ở bên này đều đã bị tôi giải quyết rồi, anh ở chỗ này là ổn."
Trần Tiểu Sinh lắc đầu như cái trống bỏi: "Không được sư phụ, tôi muốn đi theo cô."
Bạch Trân Trân: "..."
Đột nhiên biến thành trẻ con à?
Cô có chút buồn cười nhìn sang Trần Tiểu Sinh, nhưng thấy anh ta vẫn kiên quyết như vậy, Bạch Trân Trân cũng không nói gì nhiều nữa, gật đầu đồng ý.
"Anh với tôi cùng đi."
Dù sao từ chỗ này tới nhà của Vương Quan Hữu cũng chẳng có bao xa, đi cùng thì đi cùng thôi, đương nhiên, vì để phòng ngừa không may, Bạch Trân Trân chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm mà những người trong phim điện ảnh và truyền hình thường xuyên mắc phải, dù nhìn hai người Lý Vĩ và Lý Lỵ đã hoàn toàn không còn nguy hiểm nhưng trước khi đi, bạch tân trân vẫn cùng Trần Tiểu Sinh mỗi người cõng một người, đưa hai người bọn họ cùng đi.
Chẳng may có nhân vật phản diện nào đó núp trong bóng tối lại mang hai người bọn họ đi, vậy thì mình bận bịu cả ngày hôm nay đúng là uổng công.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Thôi, cõng thì cõng, có thể hành động chung với sư phụ là tốt rồi.