Thực ra chuyện này không chỉ có yêu ma quỷ quái mới thế, trong tình huống bình thường, không khí giữa người với người cũng không sinh ra bài xích gì, nhưng nếu anh nhìn một người mà cảm thấy không thoải mái, chung đụng với người đó không thoải mái thì đại khái khả năng cao là không khí giữa hai người không hòa hợp, nếu như cứ phải kết hợp với nhau thì đương nhiên có một phe sẽ bị thua thiệt rồi tổn thương.
Ông Tấn Hoa thuận miệng giải thích một chút, Từ Phong nghe vậy liền không kìm được ngây ngẩn, theo bản năng nhìn về phía Ông Tấn Hoa.
"Cậu và cô Bạch trở nên thân quen như vậy từ lúc nào thế? Tại sao tớ chưa từng nghe cô ấy nói đến chuyện này?"
Ông Tấn Hoa nói: "Chuyện này tớ cũng không rõ lắm, chẳng qua là lúc tán gẫu chúng tớ nói qua đoạn này một chút."
Từ Phong: "..."
Không biết tại sao anh đột nhiên cảm thấy dường như mình có một chút xíu không vui vẻ.
Đương nhiên, thời điểm hiện tại không phải là lúc để anh ghen tuông không vui.
Từ Phong nhanh chóng quên đi suy nghĩ kỳ quái trong lòng mình, anh cũng Ông Tấn Hoa tìm được nhà của Vương Quan Hữu.
Hai bên gặp mặt, Bạch Trân Trân cũng không hề trì hoãn mà nhanh chóng nói chuyện đã xảy ra trước đó một lần.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa: "..."
Mặc dù đã sớm biết chỗ này có gì đó không đúng nhưng bọn họ làm sao cũng không ngờ được tình hình chỗ này đã nghiêm trọng tới mức ấy.
"Cô Bạch, theo tính toán của cô, chỗ này rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết?"
Bạch Trân Trân nhìn về phía Từ Phong vừa đặt câu hỏi, lúc anh hỏi câu này sắc mặt có chút không được đúng lắm, trạng thái tinh thần dường như cũng không được tốt lắm.
Mặc dù Bạch Trân Trân cảm thấy có chút kì quái, nhưng cũng không giấu diếm gì cả, đường hoàng nói ra một con số.
Lúc Từ Phong nghe được con số kia, mặt anh như màu đất, thân thể chao đảo, thiếu chút nữa là té xuống đất.
Bạch Trân Trân thấy vậy liền bị anh dọa cho giật mình, vội vàng nói: "Anh sao thế này?"
Khuôn mặt Từ Phong phờ phạc, lẩm bẩm mở miệng nói: "Đều là do tôi sai, đều là do tôi sai, những người đó chết đều là do tôi không tốt..."
Hai năm trước Từ Phong cũng đã tra ra nhà máy sản xuất giày của họ Vương, nhưng bởi vì sự vô năng của mình mà anh hết lần này tới lần khác bỏ lỡ chân tướng sự việc.
Vừa nghĩ đến chuyện mình không bắt được đầu sỏ dẫn tới hai năm nay có vô số người bị hại, Từ Phong không có cách nào vượt qua phần đạo đức cốt yếu trong lòng mình.
Mặt anh càng ngày càng trắng, nhìn dáng vẻ này dường như sắp hộc máu.
*
Bạch Trân Trân nhìn thấy Từ Phong thế này, cảm thấy nếu anh cứ tiếp tục như thế thì sợ là mình cũng khiến cho mình bị bối rối tới chết.
Cô tiến lên một bước, vươn tay vỗ vào lưng Từ Phong một cái.
Từ Phong chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn đánh vào sau lưng, anh không nhịn được,"a" một tiếng phun ra một ngụm máu.
Máu tươi màu đỏ thẫm rơi xuống đất, cơn nghẹn chèn ở tim Từ Phong cũng tan biến, sắc mặt vốn trắng bệch cuối cùng đã trở lại bình thường.
Anh nhìn về phía Bạch Trân Trân, cười khổ một tiếng nói: "Cô Bạch, nếu như tôi không bảo thủ vậy, nếu như tôi sớm phát hiện hơn, những người đó đã không cần chết rồi..."
Chỉ cần nghĩ đến nhiều mạng người thế chỉ bởi vì anh mà mất mạng oan uổng, Từ Phong đã không thể tha thứ cho mình.
Mặc dù máu tươi đã phun ra, sắc mặt dễ nhìn hơn trước đó rất nhiều, nhưng anh vẫn không thể tha thứ cho mình.
Ông Tấn Hoa ở bên cạnh cũng không biết trấn an Từ Phong như thế nào. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu như chuyện giống vậy xảy ra trên người anh, bản thân anh cũng chưa chắc có thể nghĩ thông suốt, Từ Phong thế này cũng là bình thường.
Bạch Trân Trân vỗ vỗ lưng của anh, sức lực nhẹ hơn trước đó rất nhiều, nhìn nét mặt Từ Phong chỉ toàn vẻ sa sút, Bạch Trân Trân nghiêm túc nói.
"Chuyện này quả thực trách anh."
Từ Phong: "..."
Bạch Trân Trân không có quan tâm Từ Phong có vẻ mặt thế nào, tiếp tục nói.
"Khi đó lúc tra án anh quả thật có chút không nghiêm túc, nếu như anh tin những thứ quái lực loạn thần này, tìm đại sư tới xem thử sớm chút thì nói không chừng đã sớm tìm ra được vấn đề nơi này rồi."
"Nhìn nhận theo chiều hướng này, chuyện này đúng là lỗi của anh..."
Ông Tấn Hoa thấy Bạch Trân Trân chỉ ra sai lầm của Từ Phong không khách khí chút nào, sắc mặt của anh cũng trắng, vội vàng mở miệng ngăn cản Bạch Trân Trân nói tiếp.
Không thấy mặt Từ Phong sắp đen rồi sao? Cô còn đâm một dao lên người Từ Phong làm gì?
"Cô Bạch, cô..."