Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 566 - Chương 566:

 Chương 566: Chương 566: Chương 566:

Không đợi Ông Tấn Hoa nói xong, Bạch Trân Trân đã nói thẳng: "Im miệng, ở đây không có việc của anh, anh cảm thấy tôi nói đây không phải lỗi của anh ta thì anh ta có thể yên tâm thoải mái à?"

Ông Tấn Hoa nhìn biểu cảm của Bạch Trân Trân, môi mấp máy, cuối cùng là không nói gì nữa.

Sau khi mắng Ông Tấn Hoa xong, Bạch Trân Trân lại dời lực chú ý sang Từ Phong.

Thấy anh bởi vì những lời mình vừa mới nói mà bắt đầu hoài nghi cuộc đời, vẻ mặt trở nên ngẩn ngơ, Bạch Trân Trân tiếp tục chích kim vào trong trái tim anh.

"Lúc trước các anh đã có nhiều người tới như vậy, hễ có một người nhìn ra ẩn tình trong chuyện này, sớm chút tìm đại sư đến bắt tà vật thì về sau những người đó chắc chắn sẽ không chết sớm."

Từ Phong đau thương cười một tiếng, thân thể lung lay như sắp đổ, nét mặt cũng càng ngẩn ngơ, nói: "Đúng vậy, đều là lỗi của tôi... Rõ ràng lúc ấy tôi cảm thấy kỳ lạ ở đâu, thế nhưng bởi vì không tìm được chứng cứ, tôi vẫn kết án..."

Hai người chết đều là người thân của Vương Quan Hữu, anh không truy cứu, vụ án này đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục được truy tra tiếp. Nhưng bởi vì anh không tiếp tục truy tra mới làm hại nhiều người chết thảm oan uổng thế, trong lòng anh hiển nhiên không thể vượt qua được.

Bạch Trân Trân đã vạch trần toàn bộ ngay trước mặt anh, ngay thẳng chỉ ra sai lầm của anh, không chừa cho anh tí mặt mũi nào.

Điều này khiến ánh mắt của anh có chút ngẩn ngơ, hoài nghi dành cho mình ở sâu trong lòng cũng đạt tầng cao nhất.

Thậm chí anh đã cảm thấy bản thân ngay cả còn sống cũng là sai, càng đừng đề cập đến điều anh đeo đuổi và lựa chọn nhiều năm như vậy. Nếu như anh không làm cảnh sát, có phải những chuyện này cũng sẽ không xảy ra hay không?

Nhìn Từ Phong đang chìm vào hoài nghi bản thân, Bạch Trân Trân qua vẻ phức tạp trên mặt anh là có thể tưởng tượng ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

Dù sao cũng là đổ toàn bộ lỗi lầm lên trên người mình, cảm thấy tất cả đều là anh sai, sau đó chìm vào trong hoài nghi bản thân, không ngừng phủ nhận bản thân, cảm thấy nếu như lúc trước mình đưa ra lựa chọn khác, những chuyện tồi tệ đó nhất định sẽ không xảy ra, nếu như anh ngăn cản, những người đó sẽ không phải chết...

Bạch Trân Trân cảm thấy có đôi khi tiêu chuẩn đạo đức quá cao cũng không phải chuyện gì tốt, cũng ví dụ như Từ Phong.

Người không phải Từ Phong giết trực tiếp, hơn nữa anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chuyện năm đó bất kể như thế nào cũng không trách được anh. Dù sao đối với phần lớn cảnh sát, phá án phải dựa trên chứng cớ, chứng cứ vô cùng xác thực thì có thể kết án.

Trước đó bên xưởng đóng giày nhà họ Vương này là tà vật quấy phá, một người bình thường như anh có thể đấu thắng tà vật hay sao?

"Mặc dù anh có lỗi, nhưng trách nhiệm lớn nhất không phải tại anh, nhiều mạng người vậy đâu thể trách lên đầu mỗi anh được, anh quá xem trọng anh rồi đó?"

Nếu thật sự là anh giết chết nhiều người như vậy, Từ Phong đã sớm bị sét đánh, làm gì còn có thể đứng ở chỗ này êm đẹp?

"Suy cho cùng, vụ án này anh có lỗi, nhưng là kẻ cầm đầu là tổ tiên nhà họ Vương và tà vật đó, nếu không phải tổ tiên nhà họ Vương làm giao dịch với tà vật thì cũng sẽ không có những chuyện xảy ra về sau.

Từ Phong nhiều lắm là tội thiếu quan sát, hơn nữa anh cũng gặp báo ứng là bị oán khí quấn thân, cả người sắp biến thành người đen rồi.

Nếu như đã gặp báo ứng, hơn nữa về sau anh cũng nghĩ biện pháp để đền bù thì không nhất thiết gánh vác những thứ trầm trọng như vậy.

Hơn nữa, Hương Giang là nơi lớn nhường này, nhiều Huyền Thuật Sư ở đây vậy, tôi không tin không có ai chú ý tới tình huống nơi này."

Trước đó lúc lui tới với những người thuộc thế gia Huyền như nhóm người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, Bạch Trân Trân đã phát hiện một việc.

Công đức chi lực trên thân những người thuộc thế gia Huyền Môn này đều không cao, hơn nữa nghe ý của bọn họ, bọn họ ra tay, nhiều khi đều là bởi vì tiền.

Lúc Bạch Trân Trân cùng Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết nói chuyện trời đất, đã từng lơ đãng hỏi dò bọn họ, nếu như ngày đó không phải cô tìm người hỗ trợ, bọn họ gặp phải chuyện của thôn Trần Gia liệu có nghĩ biện pháp giải quyết không.

Hai người kia trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn cho Bạch Trân Trân câu trả lời chắc chắn.

"Chúng tôi sẽ không ra tay."

Bọn họ nói với Bạch Trân Trân, hiện tại Huyền Môn đã không nhiều bằng lúc trước, nhân tài thuộc thế gia Huyền Môn tàn lụi, mỗi Huyền Thuật Sư đều là bảo bối của thế gia Huyền Môn, không chịu được bất kỳ tổn thất nào. Cho nên đừng nói là tầm cỡ Thiên Cương Thất Sát Trận tại thôn Trần gia, nếu như gặp phải bọn họ có thể sẽ bị thương nặng. Nếu là sự kiện linh dị không thể thuận lợi giải quyết thì bọn họ sẽ không ra tay hỗ trợ.

"Trân Trân, cô phải hiểu chúng tôi, hiện tại ở thói đời này, mỗi Huyền Thuật Sư muốn bồi dưỡng cũng không dễ, nếu như chúng tôi xảy ra ngoài ý muốn, như vậy đối với Huyền Môn là đả kích cực lớn..."

Bình Luận (0)
Comment