Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 568 - Chương 568:

 Chương 568: Chương 568: Chương 568:

Nhìn thấy Bạch Trân Trân lúc nghe có thể có tiền thưởng cười tít mắt thế kia, Ông Tấn Hoa cũng nói một câu: "Cô Bạch, phần thưởng mà bên sở cảnh sát đưa cho cô có lẽ không phải quá nhiều, có điều cô yên tâm, tôi và Phong sẽ không bạc đãi cô."

Lực chú ý của Bạch Trân Trân chuyển dời sang Ông Tấn Hoa, tâm trạng của cô không tệ, tiến lên một bước, dùng sức vỗ vỗ bả vai của Ông Tấn Hoa.

"Trưởng khoa Ông, đủ thành ý, không uổng phí tôi bận bịu mệt gần chết đến hiện tại."

Tình huống của Lý Vĩ và Lý Lỵ Bạch Trân Trân đã nói với Ông Tấn Hoa và Từ Phong, hai người bọn họ là bị tà vật cắn trả, sau này sẽ là kẻ thiểu năng, hỏi có khi cũng không hỏi ra được gì.

Bạch Trân Trân hỏi thăm Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh thế nào, hai người bọn họ nói với cô, nói tình huống hai người kia cũng không tốt lắm.

Xem ra sau khi tà vật biến mất, sự cắn trả của bọn họ đều rất nghiêm trọng. Điều này cũng được xác nhận rồi, những người này bất kể vô tình hay là cố ý, tất cả bọn họ đều tham dự phạm tội.

Từ trước đến nay Bạch Trân Trân không tin người ở chung một mái nhà sẽ là hai thái cực, cái gì mà một kẻ tội ác chồng chất, một kẻ trắng tinh không tì vết, đây đều chỉ toàn lời nói nhảm.

Một mái nhà không sinh được hai loại người, nếu như bọn họ hoàn toàn không dính vào lợi ích và lợi lộc ở trong đó, vậy bọn họ quả thực có thể là vô tội. Nhưng nếu như bọn họ liên đới vào trong đó, đạt được lợi ích và ích lợi, vậy bọn họ tuyệt đối không có khả năng vô tội.

Cũng không thể lúc có lợi ích và quyền lợi thì nói chúng ta là người một nhà, có tài thì cùng phát tài, có phúc cùng hưởng, nhưng sau khi chuyện này bị bại lộ thì nói mình không biết một cái gì hết, bọn họ là trong sạch vô tội...

Đây không phải chỉ toàn nói nhảm sao?

Sự thật chứng minh, những người bọn họ có ai thì tính người đó, đều không vô tội, thậm chí ngay cả Vương Chí Thanh cũng không phải là thuần lương vô tội, dù sao lúc Bạch Trân Trân tiêu diệt tà vật anh ta cũng chịu ảnh hưởng, nếu như thật sự thuần lương vô tội sẽ không chịu ảnh hưởng lớn như vậy.

Mặc dù đạo trời có mấy lúc quả thực không đáng tin cậy cho lắm, nhưng phần lớn vẫn rất đáng tin cậy. Ví dụ như lúc trừng phạt người xấu, khi đó tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ xấu nào.

Bạch Trân Trân đã thấy rõ rồi, lúc đạo trời cho người tốt thế giới này lợi ích có thể sẽ lục lọi không nỡ cho, nhưng lúc trừng phạt người xấu thì không hề buông tha cho bất kỳ kẻ nào.

TRừng phạt của ông trời mặc dù trễ nhưng có đến.

Chính nghĩa có thể sẽ đến trễ, nhưng cuối cùng vào một ngày nào đó sẽ xuất hiện.

Trần Tiểu Sinh len lén tới gần Ông Tấn Hoa, nhỏ giọng nói một câu: "Anh có cảm thấy dáng vẻ bây giờ của sư phụ tôi là lạ không?"

Vẻ mặt của Bạch Trân Trân nhìn là lạ, Trần Tiểu Sinh không hiểu sao cảm thấy quái lạ, anh ta chà xát cánh tay, giọng nói lại giảm thấp xuống mấy phần.

"Chắc không phải là sư phụ tôi bị nhập rồi chứ?"

Ông Tấn Hoa còn chưa mở miệng nói chuyện, Bạch Trân Trân đã nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, bảo: "Có bản lĩnh thì anh lặp lại lời vừa mới nói lại lần nữa cho tôi nghe."

Trần Tiểu Sinh: "..."

Anh ta không dám, anh ta không có lá gan đó.

Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, không thèm để ý đến Trần Tiểu Sinh, vừa rồi cô đúng thực có chút ý nghĩ sĩ diện, có điều bây giờ không có, cô đã lại trở lại bình thường.

Bên này chết không ít người, thế nhưng đây là đại án trọng án, nhưng bởi vì liên lụy đến tà thuật hại người, đã định sẵn sẽ không công khai sự thật ra ngoài, để tránh gây khủng hoảng xã hội.

Đương nhiên, hiển nhiên sở cảnh sát có một bộ quá trình hoàn chỉnh, không cần Bạch Trân Trân quan tâm.

Cô chỉ chờ sau khi đội cảnh sát đến, lúc này mới dẫn theo Trần Tiểu Sinh rời đi.

Mặc kệ là sau đó phải đối mặt cái gì, cô thật sự là không có kiên nhẫn đó, vẫn là đi trước một bước tốt hơn.

Lúc trở về người lái xe là Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân nằm ở chỗ ngồi phía sau ngủ say sưa đê mê, không còn chút hình tượng nào.

Nhìn thấy Bạch Trân Trân thế này, Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lời muốn nói toàn bộ đều hóa thành tiếng thở dài.

Được rồi, sư phụ bị giày vò thời gian lâu như vậy, cũng mệt mỏi, anh ta vẫn là không nên quấy rầy sư phụ.

Bình Luận (0)
Comment