Có điều giấc ngủ này của Bạch Trân Trân mặc dù ngủ rất sâu, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất ý thức, chờ đến xe khi dừng lại, lúc Trần Tiểu Sinh chuẩn bị xoay người xuống bế cô đi ra, Bạch Trân Trân mở mắt.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Trần Tiểu Sinh ngượng ngùng rụt tay trở về: "À ừm, sư phụ, tôi thấy sư phụ ngủ say quá nên muốn bế sư phụ về."
Bạch Trân Trân chậm rãi ngồi dậy, chỉ ra sai lầm trong nghĩ của anh ta, bảo: "Rõ ràng anh có thể gọi tôi dậy."
Trần Tiểu Sinh sờ lên cái mũi, lúng ta lúng túng xin lỗi: "Xin lỗi sư phụ, tôi sai rồi."
Có lẽ là Bạch Trân Trân muốn phân rõ ràng giới hạn cùng anh nhỉ, dù sao mặc dù hai người là quan hệ thầy trò, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, có lẽ sư phụ có điều kiêng kỵ nào đó...
Nhưng mà không đợi Trần Tiểu Sinh nghĩ rõ ràng, Bạch Trân Trân đã mở miệng: "Anh quá béo, thể lực không đủ, từ chỗ này đến cao ốc còn cách một quãng, nếu anh không chịu nổi, làm tôi ngã xuống đất thì làm sao bây giờ?"
Dù sao cô cũng là một người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, nếu thật sự bị Trần Tiểu Sinh ném xuống đất, chẳng phải mặt mũi cô cũng nên vứt đi luôn sao?
Trần Tiểu Sinh ngây ngẩn cả người, không ngờ Bạch Trân Trân sẽ nói vậy, miệng của anh ta đóng rồi lại mở, một hồi lâu mới nặn ra một câu.
"Sư phụ, tôi cho là sư phụ ghét bỏ tôi, cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân..."
Nhìn dáng vẻ tủi thân của Trần Tiểu Sinh, khóe miệng Bạch Trân Trân cong nhẹ: "Trần Tiểu Sinh, anh đã ba mươi sáu tuổi, đừng giả bộ đáng yêu được chứ?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Lúc anh ta chịu đả kích lớn, Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Hơn nữa, một ngày làm thầy suốt đời làm mẹ, tôi là sư phụ anh, anh là đồ đệ của tôi, tôi còn sợ anh khi sư diệt tổ liễu hay sao?"
Nơi này là Hương Giang, không phải Lục Giang, nơi đây sư phụ còn có thể là một nghề nghiệp cao quý. Hơn nữa, Trần Tiểu Sinh này với tướng mạo, tính cách và năng lực của anh ta không thể trở thành loại đồ đệ có dã tâm làm loạn đó được.
Chắc hẳn là sự chán ghét của Bạch Trân Trân quá rõ ràng, Trần Tiểu Sinh cảm thấy hơi tổn thương, anh ta tội nghiệp nhìn Bạch Trân Trân, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, tôi..."
Bạch Trân Trân rùng mình một cái, người run run trên da nổi da gà, sợ Trần Tiểu Sinh nói tiếp những lời khiến người ta cảm thấy da đầu ngứa râm ran, cô tăng tốc bước đi chạy về phía cao ốc.
"Hôm nay anh về nhà đi, tôi không giữ nữa."
Sau khi ném lại câu nói này, Bạch Trân Trân đã chạy biến.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Không phải chứ, anh ta đã làm sai điều gì? Đến nỗi khiến sư phụ ghét bỏ anh ta như thế sao?
Có điều bởi vì Bạch Trân Trân từ chối để anh ta ở lại, Trần Tiểu Sinh cũng không thể mặt dạn mày dày theo sau.
Anh ta không lái xe, tự mình chậm rãi đi về căn hộ đã thuê.
Hơn nửa đêm, một mình anh ta lẻ loi trơ trọi, bóng lưng nhìn tràn đầy sự tịch liêu.
Rõ ràng thời điểm này và bầu không khí quanh mình rất dễ khiến cho người ta sinh ra sự sợ hãi, nhưng hiện tại đang là lúc Trần Tiểu Sinh đang suy sụp tinh thần, nghiễm nhiên là cảm xúc sợ hãi hay cảm xúc cùng loại không có rảnh rỗi mà sinh ra.
Về phần Bạch Trân Trân, tâm trạng của cô thì rất tốt, cô ngâm nga bài hát và trở về nhà, rửa mặt sạch sẽ, tiếp đó dâng hương cho Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, nói với bọn họ mình đã bình an trở về, xong xuôi Bạch Trân Trân mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù giường nệm trong phòng cô đã được đổi, nhưng mà bởi vì sự việc trước đó đã lưu lại bóng ma tâm lý cho cô nên cô vẫn kiểm tra căn phòng trước một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cô mới nằm xuống giường.
Chịu giày vò lâu tới vậy, Bạch Trân Trân cũng mệt mỏi lắm rồi, cô gần như là vừa dính vào gối đầu đã ngủ mất. Theo hô hấp dần dần trở nên nhẹ nhàng của Bạch Trân Trân, cô cũng rơi vào trong mộng đẹp.
Bạch Trân Trân thường xuyên nằm mơ, trong mơ sẽ có đủ loại tình huống, cô ở trong mơ như đóng vai nhân vật, kiểu gì cũng sẽ trải nghiệm đủ loại cuộc sống khác.
Lần này lúc nằm mơ, Bạch Trân Trân có thể cảm nhận rõ ràng mình đang nằm mơ, nhưng bởi vì cảm giác cũng không tệ lắm nên cô không có cưỡng ép làm mình tỉnh lại, mà là đắm chìm trong giấc mơ đẹp này. Trong mơ, Bạch Trân Trân trở thành nhân viên nhỏ phổ thông trong một công ty bên. Cô không có vẻ đẹp xuất chúng, cô trở nên bình thường, không hề khác gì người chung quanh. Năng lực làm việc không mạnh, tính cách cũng không được xem là tốt, dáng vẻ cũng không đẹp là bao, là thuộc kiểu người mà quăng vào trong đám người cũng không tìm ra được.