Bạch Trân Trân rất xinh đẹp, bất kể là trước lúc xuyên qua hay là sau khi xuyên qua, cô đều là mỹ nữ đẹp hiếm thấy.
Chung quy mỹ nữ sẽ có được ưu đãi, Bạch Trân Trân cũng không có chứng rối loạn dị dạng cơ thể (BDD), cũng không cảm thấy người khác sẽ bởi vì vẻ đẹp của cô mà cho cô những cơ hội là chuyện khó mà mở miệng.
Ông trời giao phó cho cô sắc đẹp, chỉ cần cô không vi phạm đạo đức, không làm đồ đểu cáng, cô sử dụng sắc đẹp của mình thế nào cũng là chuyện của cô.
Bạch Trân Trân đã quen cùng tồn tại song hành với sắc đẹp lần đầu không có sắc đẹp... Dù sao với những giấc mơ trước kia, cô cũng là người đẹp hiếm có khó tìm, hiện tại thế này, ngược lại khiến người ta có một cảm giác mới mẻ.
Khái niệm thời gian trong giấc mơ sẽ bị mơ hồ, ngay từ đầu Bạch Trân Trân còn rất rõ ràng mình đang nằm mơ, liên tục lang thang ở bên ngoài, có điều về sau cô cảm thấy giấc mơ này giống như là một trò chơi nhập vai người thật cảnh thật nên đã dứt khoát cố gắng không để ý đến từ mấu chốt là "giấc mơ" này nữa, tự mình sa vào trong giấc mơ.
"Trân Trân, cậu có biết không, công ty chúng ta sắp có một phó tổng giám đốc giám đốc rất đẹp trai mang "ô dù" tới đây rồi."
Lúc Bạch Trân Trân đang làm việc, đồng nghiệp bu lại, rất nhiệt tình nói một câu.
Nghe được câu này, Bạch Trân Trân hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn sang.
Người nói chuyện chính là một cô gái có khuôn mặt tròn trịa, Bạch Trân Trân nhớ cô ấy, hình như cô ấy tên là Trần Ny Phất.
"Trần Ny Phất, tin tức của cậu ở đâu á? Cậu có chắc là thật không?"
Rõ ràng hai người đều là viên chức nhỏ giống nhau, nhưng dường như Trần Ny Phất không phải người của một thế giới với cô, mọi chuyên cô ấy đều biết rất rõ ràng, có tin tức ngầm gì, đảm bảo cô ấy là người đầu tiên biết.
Bạch Trân Trân vào công ty ba tháng, quan hệ giữa những người khác đều là lạnh nhạt, duy chỉ có quan hệ với Trần Ny Phất này là tốt nhất, nguyên nhân lớn nhất trong đó cũng là bởi vì Trần Ny Phất rất nhiệt tình. Đó là bởi vì Trần Ny Phất đủ nhiệt tình, mới khiến cho Bạch Trân Trân có chút hướng nội, nhát gan mở rộng trái tim, trở thành bạn rất thân với cô ấy.
Thấy Bạch Trân Trân cảm thấy hứng thú, Trần Ny Phất dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới bên người Bạch Trân Trân, vừa phấn khích vừa kích động nói: "Là như này, tôi nghe người ta nói là..."
Trần Ny Phất gom góp kể lại cho Bạch Trân Trân, nhanh chóng nói tất cả tin tức mình biết cho cô.
Sau khi nghe hết câu chuyện của cô ấy, đôi mắt của Bạch Trân Trân cũng theo đó sáng lên, nói: "Thật sao? Phó tổng giám đốc giám đốc mới tới có đẹp trai hay không thật ra tôi không để tâm, nhưng mà có thể đổi phó tổng giám đốc giám đốc hiện tại đi là tốt, phó tổng giám đốc này dáng người xấu, còn lắm chuyện, mấy ngày nay tôi phải tăng ca đều là bị tên đó sắp xếp..."
Bạch Trân Trân phàn nàn về người phó tổng giám đốc thích sắp xếp cho cô rất nhiều công việc là có vô số chuyện muốn nói.
Vừa vặn cô cùng với Trần Ny Phất, Bạch Trân Trân bèn nói ra tất cả những chuyện mình nghĩ đến cho cô ấy.
"Tôi nói với cậu nhé, lố lăng nhất là gì cậu biết không? Phó tổng giám đốc đó thế mà còn hỏi tôi đã lớn tuổi vậy rồi, sao còn chưa kết hôn, có phải tiêu chuẩn quá cao hay không, còn bảo tôi hạ tiêu chuẩn xuống, đừng yêu cầu cao như vậy..."
Nói đến đây, Bạch Trân Trân không nhịn được trợn mắt, giọng điệu cũng thêm mấy phần oán giận.
"Tôi có kết hôn hay không liên quan đến củ cải nhà tên đó, tôi chỉ tới đây đi làm, không phải bán thân cho tên đó, đừng tưởng rằng tuổi tác của ông ta lớn là có thể can dự hôn sự của tôi, tôi có kết hôn hay không không có bất kỳ quan hệ gì với ông ta."
Nhìn Bạch Trân Trân đang đầy một bụng căm phẫn, Trần Ny Phất cũng giận theo: "Đúng vậy, kết hôn hay không là quyền tự do của cậu, có liên quan gì tới ông ta? Ông ta quả thật là nhiều chuyện muốn chết, thật là, tại sao có thể có người như ông ta chứ?"
Hai người cùng phàn nàn về phó tổng giám đốc, quan hệ càng ngày càng thân, dù sao cơ sở thành lập quan hệ bạn bè chẳng phải luôn luôn là bắt đầu từ phàn nàn về người khác hay sao?
Hai người hàn huyên một hồi, áng chừng thời gian cũng muộn rồi, cũng không tiện tiếp tục trò chuyện nữa, bèn mỗi người bắt đầu công việc trong tay mình. Đợi đến khi đã làm xong xuôi công việc, cũng gần đến giờ cơm trưa rồi.
Cuộc sống của hai người cũng không quá dư dả, sau khi mang chút tiền lương đó đóng tiền thuê nhà thì chỉ còn một ít, mỗi ngày ở bên ngoài ăn thì tiêu hao quá nhiều, hai người bèn dứt khoát tự mang cơm đến ăn.
Tài nấu nướng của hai người đều rất không tồi, lúc ăn cơm cũng ngồi nhau, đồ ăn cũng có thể chung ăn với đối phương, ăn uống chung thế nào cũng khiến đồ ăn phong phú hơn rất nhiều.