Trân Ni Phất mệt mỏi, trong ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân còn ngập tràn oán niệm.
Nhưng khi Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy lại khôi phục bình thường, không để Bạch Trân Trân nhìn ra chút vấn đề gì.
Bạch Trân Trân muốn đi rót nước cho cô ấy, nhưng lại bị Trân Ny Phất cản lại: "Cậu không cần rót nước cho tôi, tôi không khát, không muốn uống nước."
Bạch Trân Trân nhìn Trân Ny Phất, đối phương lộ ra một nụ cười yếu ớt lại xán lạn với cô: "Cậu ở lại đây với tôi là được, cậu nói chuyện với tôi, tôi không sao, rất nhanh sẽ có thể ổn thôi."
Chỗ phòng nghỉ không có cửa sổ, xung quanh đều là vách tường sơn trắng, ngoài mấy cái giường, không có thứ gì khác.
Bạch Trân Trân nhìn xung quanh, hơi tò mò nói: "Trước đây tôi chưa từng nghe nói công ty chúng ta có phòng nghỉ, sao đột nhiên lại xuất hiện một cái phòng nghỉ?"
Bạch Trân Trân thực sự rất tò mò, bởi vì trong ký ức của cô, trong công ty không có phòng nghỉ chuyên dụng – nếu có, các đồng nghiệp còn cần ngày ngày nằm bò trên bàn nghỉ trưa, không ai tới phòng nghỉ nghỉ ngơi sao?
Cô nghiêng đầu nhìn Trân Ny Phất đang ngồi tựa lên giường, trong ngữ khí mang theo khó hiểu: "Trân Ny Phất, sao cậu chưa từng nói cho tôi biết, trong công ty còn có phòng nghỉ?"
Trân Ny Phất: "..."
Ánh mắt cô ấy nhìn Bạch Trân Trân có hơi khó tả, thậm chí nghi ngờ Bạch Trân Trân cố ý, nhưng nét mặt của đối phương vô cùng chân thành, không nhìn ra chút vấn đề gì, Trân Ny Phất lại hủy bỏ nghi ngờ.
"Tôi quên mất, hơn nữa phòng nghỉ này cũng không phải nơi chúng ta có thể tới, đều là các tổng giám đốc gì đó trong công ty nghỉ ngơi, chúng ta tới cũng là tự chuốc nhục."
Cô ấy luôn có cách biện bạch của mình, mặc kệ là chuyện gì, cô ấy luôn có thể tìm được cách lý giải hoàn toàn hợp lý.
"Nếu chúng ta đã không tới được, vậy tôi nói với cậu những cái này làm gì?"
Bạch Trân Trân thở dài, day mi tâm của mình, lại ngồi xuống giường bên cạnh Trân Ny Phất.
Trân Ny Phất tiếp tục nói: "Hôm nay là bởi vì tôi không thoải mái, cho nên phòng nghỉ mới trống chỗ cho tôi nghỉ ngơi, nếu không phải như vậy, chúng ta không thể tới đây đâu..."
Bạch Trân Trân không muốn nói chuyện lắm, cô cảm thấy có hơi buồn ngủ, thuận theo bản tâm của mình, nghiêng người nằm xuống.
Trân Ny Phất lải nhải nói rất nhiều, kết quả vừa quay đầu lại mới phát hiện Bạch Trân Trân đã nằm trên giường đơn bên cạnh ngủ khò khò.
Quá đáng hơn là cô ngủ thì ngủ, thế mà còn ngáy.
Trân Ny Phất: "..."
Khóe miệng của cô ấy giật giật, vốn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Giấc ngủ này Bạch Trân Trân ngủ rất sâu, cuối cùng cô bị Trân Ny Phất đánh thức, Bạch Trân Trân mở mắt ra, nhìn Trân Ny Phất thư thái sảng khoái, trên mặt xuất hiện vẻ mơ màng thấy rõ.
Sao cô cảm thấy dường như mình có chút không quen biết người trước mặt này?
Thế nhưng Trân Ny Phất giống như đoán được Bạch Trân Trân đang nghĩ gì, cô ấy có hơi buồn cười nhìn Bạch Trân Trân, lên tiếng nói: "Không phải cậu không nhận ra tôi đấy chứ?"
Bạch Trân Trân xoa mi tâm, những cảm xúc phức tạp đó tan đi, ký ức quay trở lại đại não, cô nhớ ra người trước mặt là ai, ngữ khí cũng tăng thêm vài phần bất lực.
"Sao có thể không biết chứ?"
Bạch Trân Trân nói xong, duỗi tay về phía Trân Ny Phất: "Kéo tôi với, ngủ tê rồi, tôi không dậy nổi."
Trân Ny Phất: "..."
Tuy cảm thấy Bạch Trân Trân thế này khiến người ta vô cùng cạn lời, nhưng Trân Ny Phất vẫn vươn tay ra, kéo cô từ trên giường dậy.
Bạch Trân Trân hoạt động tay chân một chút, giơ tay chuẩn bị xem giờ, nhưng Trân Ny Phất kéo cô một cái, hại Bạch Trân Trân lảo đảo, suýt chút ngã.
"Trân Ny Phất, cậu làm gì vậy?"
Bạch Trân Trân đứng vững người, nhìn Trân Ny Phất đột nhiên kéo mình một cái, không hiểu rốt cuộc người này bị sao.
Bình thường cũng không thấy cô ấy hấp ta hấp tấp, sao bây giờ lại như thế này?
Trân Ny Phất: "..."
Cô ấy đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, lực kéo cánh tay Bạch Trân Trân hơi mạnh, Bạch Trân Trân đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, cau mày nhìn Trân Ny Phất.
"Cậu làm gì vậy?"
Trân Ny Phất hồi thần, vội vàng buông cánh tay của Bạch Trân Trân ra.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Cô ấy cúi đầu xin lỗi, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân, hai tay khép lại, bày ra bộ dạng đáng thương.
"Tôi không cố ý, cậu tha thứ cho tôi được không?"