Nhìn bộ dạng này của cô ấy, cho dù Bạch Trân Trân giận cũng không phát tiết ra được, cô thở dài, bất lực nói: "Cậu đó, tôi nói cậu thế nào mới được đây."
Trong ký ức, hình như Trân Ny Phất là một người rất lỗ mãng, thường sẽ phạm những sai lầm nhỏ kiểu này, nếu lần nào Bạch Trân Trân cũng so đo với cô ấy, sợ là đã sắp khiến mình tức chết rồi.
"Được rồi được rồi, lần này bỏ qua, lần sau cậu còn động tay động chân như vậy nữa, tôi thật sự sẽ giận cậu đó."
Chuyện này cứ trôi qua như vậy, Bạch Trân Trân cũng không cố chấp, cùng Trân Ny Phất đã thu dọn xong quay về chỗ làm việc.
Công việc buổi chiều khá bận, Bạch Trân Trân vượt qua khoảng thời gian chiều bận rộn.
Sau đó cô nhớ mình và Trân Ny Phất cùng đi ăn tối, hai người ai về nhà nấy, cô tắm rửa đi ngủ, sau đó thức dậy đi làm...
Lúc ngồi vào chỗ làm việc, Bạch Trân Trân day day mi tâm đau nhức, luôn cảm thấy hình như sự việc có chỗ nào đó không đúng.
Rõ ràng chuyện xảy ra tối qua cô đều nhớ rất rõ, cô nhớ cô cùng Trân Ny Phất rời khỏi công ty, nhớ họ cùng đi ăn tối, chuyện sau đó đều nhớ rõ ràng.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng nhớ những chuyện này từng xảy ra, nhưng cô lại có một cảm giác không quá chân thực, luôn cảm thấy những chuyện này không liên quan tới cô.
Cô có ký ức như vậy, nhưng hình như bản thân cô chưa từng làm...
Ngay lúc Bạch Trân Trân thất thần, Trân Ny Phất xách đồ ăn sáng đi tới, cô ấy đặt bánh bao và trà sữa mình mua trước mặt Bạch Trân Trân, cười nói: "Trân Trân, nghĩ gì vậy, hồi thần đi."
Suy nghĩ kỳ quái vừa mới sinh ra của Bạch Trân Trân bị cắt ngang, tiếng nói chuyện của đồng nghiệp xung quanh, còn có Trân Ny Phất chân thực tồn tại trước mặt khiến chút mơ hồ trước đó của Bạch Trân Trân đều biến mất tăm mất tích.
Hồi tưởng lại suy nghĩ hoang đường vừa rồi của mình, Bạch Trân Trân lắc đầu, nhận bữa sáng do Trân Ny Phất đưa tới.
"Không có gì, có thể là tối qua ngủ sớm quá, ngồi xe đi làm cũng không có cảm giác chân thật gì, rõ ràng là chuyện mình từng làm, nhưng lại cảm thấy đó chỉ là một đoạn ký ức hư ảo..."
Bạch Trân Trân nói xong, cắn một miếng bánh bao, bánh bao thịt da mỏng nhân to vào miệng, mang tới cảm giác thỏa mãn cực lớn, Bạch Trân Trân thoải mái nhắm mắt lại, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Ngon thật, Trân Ny Phất, bánh bao này cậu mua ở đâu? Sau này tôi cũng đi mua."
Trân Ny Phất cười nói: "Mua ở tiệm bánh bao dưới lầu công ty, nếu cậu thích, ngày nào tôi cũng mang tới cho cậu là được."
Bạch Trân Trân nhào tới, ôm lấy Trân Ny Phất: "Trân Ny Phất, cậu tốt với tôi quá."
Trân Ny Phất suýt chút bị Bạch Trân Trân tông ngã, cô ấy vội vàng đẩy Bạch Trân Trân ra, giả bộ tức giận nói: "Tôi tốt với cậu mà cậu đối với tôi như vậy? Tôi sắp bị cậu tông ngất rồi!"
Bạch Trân Trân lè lưỡi, ngại ngùng cười, sau đó lại tiếp tục cầm bánh bao cắn.
Mà Trân Ny Phất cũng không rời đi, ngược lại ở tại chỗ tiếp tục nói chuyện với Bạch Trân Trân.
"Cuộc sống của chúng ta ngày nào cũng như ngày nấy, không có gì đặc biệt, đừng nói cậu, mỗi ngày tôi cũng sẽ có một cảm giác rất không chân thực, luôn cảm thấy chuyện này không nên xảy ra trên người mình..."
Trân Ny Phất trấn an Bạch Trân Trân, nói với cô ai cũng có sự mơ hồ này, thấy Bạch Trân Trân vẫn bày ra dáng vẻ ngờ nghệch, Trân Ny Phất thậm chí còn tùy cơ gọi một đồng nghiệp tới.
"A Tài, trước đây có phải cậu cũng từng nói với tôi, cảm thấy mỗi ngày giống như mơ, không có cảm giác gì mà thời gian đã trôi qua rồi không..."
Nam đồng nghiệp được gọi là A Tài đó cười gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái: "Như vậy đấy, mỗi ngày chúng ta chỉ có một tuyến hai điểm, làm công việc giống nhau, mơ hồ cũng bình thường..."
Bạch Trân Trân nhìn A Tài, lại nhìn Trân Ny Phất, có hơi buồn cười nói: "Trân Ny Phất, sao tôi cảm thấy cậu giống như sợ tôi không tin, đặc biệt kiếm một người tới khiến tôi tin vậy?"
Bạch Trân Trân dứt lời, sắc mặt của Trân Ny Phất trở nên có hơi thiếu tự nhiên, mà A Tài cũng cảm thấy rất nhạt nhẽo, tức giận nói: "Bạch Trân Trân, cô khó chơi chung thật, chúng tôi nói chuyện bình thường với cô, cô cũng có thể nghĩ lung tung được, đúng thật là..."