Bạch Trân Trân hỏi liền mấy câu hỏi, cô ríu rít nói chuyện, khỏi phải nói thái độ nhiệt tình cỡ nào.
Người đàn ông có khí chất cao quý đó cười ha ha nhìn Bạch Trân Trân, hiển nhiên rất có hứng thú với cô.
Đợi sau khi Bạch Trân Trân nói xong, anh ta mỉm cười nói: "Sao không nói nữa? Tôi rất thích nghe cô nói chuyện, rất có sức sống, trông rất hoạt bát."
Anh ta mỉm cười quan sát Bạch Trân Trân, giọng nói dịu dàng hơn vừa nãy vài phần: "Tôi là Hạ Triều Yến, rất vui khi gặp cô."
Hạ Triều Yến?
Trên mặt Bạch Trân Trân xuất hiện vẻ mơ hồ, không nhớ công ty có một người như vậy.
Anh ta có vẻ ngoài nổi bật, khí chất cũng rất tốt, nếu là người trong công ty, Bạch Trân Trân không thể nào chưa từng gặp anh ta, cũng không thể nào không nhớ anh ta.
Hơn nữa cho dù Bạch Trân Trân không biết chuyện về Hạ Triều Yến, chỉ dựa vào tướng mạo và khí chất cực phẩm này của anh ta, chắc Trân Ny Phất cũng kể chuyện về anh ta cho mình.
Bạch Trân Trân cảm thấy đối phương rất có thể là khách hàng của công ty, bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, mới bị bỏ lại đây.
Nhưng rất nhanh đối phương đã tiết lộ thân phận thật sự của mình: "Cô Bạch, tôi là phó tổng mới tới của công ty."
Bạch Trân Trân: "Anh chính là phó tổng mới tới đó?"
Quả nhiên vĩnh viễn đừng hoài nghi năng lực bát quái của Trân Ny Phất, hôm qua vừa mới nói chuyện công ty có phó tổng mới tới, kết quả thật sự tới rồi.
Bạch Trân Trân nhớ tới những lời Trân Ny Phất từng nói với cô, mắt nhìn Hạ Triều Yến sáng lấp lánh, bày ra dáng vẻ vô cùng có hứng thú với anh ta.
Hiển nhiên Hạ Triều Yến cũng không ghét Bạch Trân Trân như thế này, luôn mỉm cười nói chuyện với cô.
Đương nhiên, tuy hai người luôn nói chuyện nhưng Bạch Trân Trân vẫn không quên chuyện mình muốn làm, cô gọi Hạ Triều Yến, hai người cùng cố gắng muốn mở cánh cửa bị khóa này ra.
Nhưng hiển nhiên Bạch Trân Trân đã đánh giá cao năng lực của hai người, cho dù hai người hợp lại, cũng không thể mở cửa lớn của công ty ra.
Có lẽ là bởi vì mỹ sắc trước mắt, hoặc bởi vì tướng mạo và tính cách của đối phương hoàn mỹ chọc trúng điểm thẩm mỹ của Bạch Trân Trân, cho nên lúc ở chung với đối phương, Bạch Trân Trân cảm thấy vô cùng thoải mái tự nhiên.
"Xem ra hôm nay chúng ta không ra được rồi, công ty có phòng nghỉ, tối nay chúng ta có thể nghỉ ở đó."
Bạch Trân Trân ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: "Hai người chúng ta ở chung có phải không hay lắm không?"
Cô không quên, bây giờ là niên đại 90, tuy ở thành phố phát triển như Hương Giang, nhưng cô nam quả nữ ở cùng một phòng nghỉ, sau khi sự việc truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của họ.
Sau khi biết Bạch Trân Trân đang băn khoăn điều gì, Hạ Triều Yến mỉm cười nói: "Cô đến phòng nghỉ ngủ, kích thước giường ở đó phù hợp, nếu cô ngủ trên đó cũng không có vấn đề gì."
"Vậy anh thì sao?"
Bạch Trân Trân vô thức truy hỏi, Hạ Triều Yến lộ ra nụ cười xán lạn với Bạch Trân Trân, giọng nói dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.
"Tôi có thể ngủ ở phòng làm việc, phó tổng có phòng làm việc riêng, tôi có thể nghỉ ngơi ở đó."
Cứ quyết định như vậy, hai người cũng không nói gì thêm, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Chỉ là bởi vì sự cố hơi khoa trương này, Bạch Trân Trân và Hạ Triều Yến dần quen nhau.
Thời gian tiếp xúc dài, Bạch Trân Trân phát hiện trên người Hạ Triều Yến có rất nhiều ưu điểm, cũng có rất nhiều điểm hấp dẫn cô, hình như khi ở chung với Hạ Triều Yến, là lúc cô cảm thấy thoải mái nhất.
Chìm đắm hình như chẳng qua là vấn đề thời gian, Bạch Trân Trân rất nhanh đã chìm đắm trong sự dịu dàng của Hạ Triều Yến.
Thời gian hai người quen biết không dài, Hạ Triều Yến liền tỏ tình với Bạch Trân Trân, anh ta tặng Bạch Trân Trân rất nhiều thú, rõ ràng là một phó tổng, nhưng lại không có chút chủ nghĩa đại nam tử, ngược lại chăm sóc Bạch Trân Trân rất chu đáo.
Thời gian khi yêu đương trở nên cực kỳ nhanh, trong chớp mắt, cô và Hạ Triều Yến đã hẹn hò hơn một tháng.
Trong hơn một tháng này, hai người cùng làm rất nhiều rất nhiều chuyện.
Bạch Trân Trân nhớ, Hạ Triều Yến dẫn cô đến khu vui chơi, đến thủy cung, dẫn cô xem đáy biển, bầu trời sao, còn bay ra nước ngoài, dẫn cô mua sắm thỏa thích ở nước ngoài.
Nhà Hạ Triều Yến rất giàu, anh ta tới làm phó tổng chẳng qua là cho có thôi, thực ra căn bản không để tâm mấy.
Cho nên Hạ Triều Yến không quá hiểu vì sao Bạch Trân Trân có thể vì chút lương ít ỏi như vậy mà từ chối vui vẻ cùng anh ta.
Câu trả lời Bạch Trân Trân đưa ra rất đơn giản: "Em cần công việc này, em không thể nào giống như dây tơ hồng quấn trên người anh, đó không phải em."