Tuy ở bên Hạ Triều Yến, từng chứng kiến cuộc sống tươi đẹp xa hoa của không ít cô chiêu cậu ấm, nhưng đối với Bạch Trân Trân mà nói, cuộc sống đó không có sức hấp dẫn gì.
Đương nhiên, cô cũng không phải loại người ra vẻ, cảm thấy mình không có tiền nên có tự tôn, dù sao thì lúc Hạ Triều Yến dẫn cô đi hưởng thụ, quả thực Bạch Trân Trân rất hưởng thụ.
Niềm vui của người giàu quả thực không thể dùng từ ngữ để hình dung, Bạch Trân Trân rất thích cuộc sống của người giàu, nếu có thể, cô cũng muốn sống cuộc sống như thế mãi.
Nhưng không biết có phải bởi vì bản thân cô hay không, rõ ràng đã cùng Hạ Triều Yến làm rất nhiều chuyện, nhưng Bạch Trân Trân lại không có bao nhiêu cảm giác chân thực, luôn cảm thấy ngày tháng ở bên Hạ Triều Yến giống như hoa trong gương, trăng trong nước, cực kỳ hư ảo.
Nhưng mỗi lần làm việc ở công ty, Bạch Trân Trân sẽ tìm lại được cảm giác chân thực đó.
Chỉ có khi làm việc ở công ty, Bạch Trân Trân mới cảm thấy mình tươi sống.
Hôm nay Hạ Triều Yến lại nói chuyện công việc với Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, em từ chức không tốt sao? Anh có thể nuôi em, em căn bản không cần vất vả như vậy."
Anh ta thật sự nhận định như vậy, công việc của Bạch Trân Trân cực kỳ đơn giản, đổi thành ai cũng có thể làm, cũng chỉ có Bạch Trân Trân cho rằng công việc đó cần cô.
"Nếu em cứ làm việc mãi, chúng ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều chuyện, Trân Trân, em đồng ý với anh được không?"
Đây không phải lần đầu Hạ Triều Yến bảo Bạch Trân Trân từ chức, chuyện này anh ta đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.
Trong ấn tượng của Bạch Trân Trân, Hạ Triều Yến đã nhắc chuyện bảo cô từ chức ba mươi mấy lần rồi.
Nhưng Bạch Trân Trân vẫn không chịu thỏa hiệp, nhưng Hạ Triều Yến thích cô muốn chết, cho dù nổi nóng cũng không nỡ nổi nóng với Bạch Trân Trân.
Hôm nay Hạ Triều Yến tới tìm Bạch Trân Trân, muốn nói với cô, anh ta sắp đi Mỹ rồi.
"Trân Trân, anh thật sự thích em, anh muốn ở bên em, tâm ý anh dành cho em trời đất chứng giám."
Hạ Triều Yến chưa từng che đậy tình yêu của mình với Bạch Trân Trân, không ngại nói lời yêu, hơn nữa anh ta rất tôn trọng Bạch Trân Trân, chỉ cần Bạch Trân Trân không đồng ý, anh ta sẽ không vượt qua giới hạn một bước.
Ngay cả thuyết phục Bạch Trân Trân từ chức, anh ta cũng nghiêm túc thương lượng với Bạch Trân Trân, chứ không phải lợi dụng chức quyền của mình đuổi việc Bạch Trân Trân.
Quả thực anh ta là một người rất tốt, cũng là một bạn đời rất tốt, nếu có thể sống cùng anh ta, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
Bạch Trân Trân rất rõ điểm này, nhưng điều Bạch Trân Trân càng rõ hơn là mình sẽ không bởi vì cái tốt của Hạ Triều Yến mà đồng ý bừa bãi yêu cầu của anh ta.
"Không được, em sẽ không từ chức, A Triều, chúng ta từng nói rất nhiều lần rồi, có thể đừng tiếp tục dây dưa trong chủ đề này nữa được không?"
Cô thích Hạ Triều Yến thật, tình cảm của hai người cũng rất sâu đậm, nhưng điều này không có nghĩa Bạch Trân Trân phải làm người phụ nữ sau lưng Hạ Triều Yến.
"Nếu anh muốn đi Mỹ thì đi, em sẽ không đi cùng anh."
Bạch Trân Trân nói rất nghiêm túc, cô thản nhiên nhìn Hạ Triều Yến: "Em vĩnh viễn sẽ không làm món hàng lệ thuộc bất kỳ ai, công việc này em rất cần, em làm rất tốt, em sẽ không từ chức."
Hai người lần nữa không hợp mà tan, lúc Bạch Trân Trân tới phòng trà rót cà phê, vừa hay gặp Trân Ny Phất.
"Nhìn dáng vẻ này của cậu, hình như có tâm sư, hay là chúng ta nói chuyện chút?"
Từ sau lần trước hai người mâu thuẫn, quan hệ luôn cầm cự tới bây giờ, Bạch Trân Trân không đi tìm Trân Ny Phất, mà Trân Ny Phất cũng không tới tìm Bạch Trân Trân.
Rõ ràng quan hệ và tình cảm giữa hai người rất tốt, nhưng khoảng thời gian này, hai người giống như người lạ, không ai muốn cúi đầu trước.
Nhưng Trân Ny Phất vẫn rất để ý Bạch Trân Trân, thấy cảm xúc của cô không tốt, dường như bị chuyện gì quấy nhiễu, Trân Ny Phất vẫn đứng ra, muốn giải quyết vấn đề giúp Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân uống một ngụm cà phê, sau đó nâng mắt nhìn Trân Ny Phất.
"Tôi cảm thấy giữa chúng ta hình như không có gì để nói..."
Trân Ny Phất: "..."
Cô ấy đã cúi người đưa cho Bạch Trân Trân một bậc thang, nhưng cô lại không thuận theo bậc thang đi xuống, điều này khiến Trân Ny Phất cảm thấy vô cùng khó chịu.
Loại cảm giác uất nghẹn quen thuộc đó lại tới, Trân Ny Phất cảm thấy Bạch Trân Trân tiếp tục như vậy không được, dứt khoát cưỡng chế kéo cánh tay cô rời khỏi phòng trà.
Bạch Trân Trân: "..."
Mình không muốn nói chuyện với cô ấy, còn cưỡng ép nói chuyện hay sao?
"Rốt cuộc cậu đang rối rắm cái gì?"
Đợi sau khi tới chỗ an tĩnh, đối phương cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
Bạch Trân Trân: "Hả?"