Bạch Trân Trân thở dài, bất lực nhìn Trân Ny Phất: "Không phải cậu tức giận không quan tâm tới tôi rồi sao? Bây giờ tới tìm tôi làm gì?"
Tưởng cô không giận sao? Hừ!
Trân Ny Phất: "..."
Bây giờ là lúc nói những cái này sao?
Mỗi lần nói những chuyện này với Bạch Trân Trân, Trân Ny Phất cảm thấy ê răng, bây giờ cũng không ngoại lệ, cô nói chuyện chính với Bạch Trân Trân, nhưng Bạch Trân Trân lại dây dưa vào chuyện nhỏ không đáng kể này.
Điều này khiến Trân Ny Phất cảm thấy vô cùng nóng giận, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, Trân Ny Phất chỉ có thể ép lửa giận xuống, cố khiến mình bình tĩnh lại.
"Chuyện trước đây đều là hiểu lầm, nếu cậu cảm thấy tôi sai, vậy tôi xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tôi đi, đừng so đo với tôi nữa."
Mặc kệ chân thành hay không, dù sao thì tốc độ xin lỗi của Trân Ny Phất rất nhanh.
Bạch Trân Trân phì một tiếng, không vui nói: "Cậu tưởng cậu tùy tiện xin lỗi là tôi có thể tha thứ cho cậu?"
Nói xong, Bạch Trân Trân xoay đầu, cô hừ một tiếng, biểu lộ hết bất mãn của mình ra.
Trân Ny Phất: "..."
Không thể tức giận, không thể tức giận, phải làm chuyện chính, cô ấy còn có chuyện chính phải làm...
Nghĩ như vậy, Trân Ny Phất hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng khiến mình bình tĩnh lại, mà gương mặt méo mó đó của cô ấy cũng dần khôi phục bình thường.
Bạch Trân Trân nhìn Trân Ny Phất, chờ đợi đối phương mở miệng.
Mà Trân Ny Phất rốt cuộc cũng không phụ kỳ vọng, lên tiếng lần nữa.
"Chuyện trước đây quả thực là tôi không đúng, hơn một tháng nay lúc nào tôi cũng muốn xin lỗi cậu, nhưng tôi không hạ mình được..."
Lời xin lỗi của cô ấy lần này chân thành hơn vừa nãy không ít, Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, không so đo sự lãnh đạm trước đây của cô ấy nữa.
"Được, vậy tôi tha thứ cho cậu, sau này chúng ta tiếp tục làm bạn tốt nhé."
Nói xong, Bạch Trân Trân vỗ vai của Trân Ny Phất, xoay người chuẩn bị quay lại, Trân Ny Phất thấy vậy, nhanh tay lẹ mắt kéo Bạch Trân Trân lại.
"Cậu đi như vậy?"
Bạch Trân Trân mơ hồ nhìn Trân Ny Phất: "Không thì sao?"
Lời đã nói toạc ra rồi, cô không đi ở lại làm gì? Cô còn phải đi làm nữa.
Trân Ny Phất tức tới nghiến răng ken két – trước đây cũng không thấy cô yêu công việc như vậy!
Có một khoảnh khắc, Trân Ny Phất thậm chí cảm thấy Bạch Trân Trân đang giả vờ, có thể cô đã biết gì đó.
Nhưng khi ánh mắt của cô ấy rơi lên người Bạch Trân Trân, lại không nhìn ra vấn đề gì.
Khi mình vừa gặp Bạch Trân Trân cũng vậy, biểu cảm, động tác đều không có bất cứ chỗ nào không ổn.
Có lẽ thật sự là cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Trân Ny Phất lắc đầu, bỏ những suy nghĩ hoang đường ly kỳ trong đầu mình ra, cô ấy nắm lấy cánh tay Bạch Trân Trân không buông, ngữ khí cũng ngưng trọng hơn vừa nãy nhiều.
"Trân Trân, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng nói với cậu, cậu đừng đi được không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Thấy đối phương thành khẩn, quả thực giống như có chuyện rất quan trọng cần nói, Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, đứng im tại chỗ, ra hiệu đối phương nói tiếp.
Thấy cuối cùng Bạch Trân Trân cũng dừng lại, nguyện ý nghe mình nói, Trân Ny Phất thở phào, vội vàng nói những lời mình muốn nói ra.
"Hạ tổng tốt với cậu như thế, tình cảm của hai người cũng rất tốt, cậu từ chức đi cùng Hạ tổng không tốt sao?"
Bạch Trân Trân: "Hả?"
Trân Ny Phất tiếp tục nói: "Cậu xem, Hạ tổng đẹp trai, tính cách cũng tốt, đối xử với cậu cũng tốt, gia cảnh cũng tốt, anh ấy là con rùa vàng, nếu cậu bỏ con rùa vàng này, đi đâu tìm người đàn ông tốt như vậy chứ?"
Để Bạch Trân Trân và Hạ Triều Yến có thể ở bên nhau, có thể nói Trân Ny Phất đã tốn hết nước bọt, nói hết những lời nên nói ra, mục đích chính là khuyên Bạch Trân Trân từ chức đi theo Hạ Triều Yến.
Sau khi cô ấy bla bla nói xong một đống, vô cùng tha thiết nhìn Bạch Trân Trân, chờ đợi cô đưa ra quyết định.
Thế nhưng Bạch Trân Trân chớp mắt, nghiêm túc nói: "Trân Ny Phất, tôi không muốn làm dây tơ hồng, cũng không muốn sống cuộc sống trong lòng bàn tay người."
Trân Ny Phất sốt ruột: "Cậu có thể làm phu nhân nhà giàu, còn tự mình đi làm làm gì? Tiền tiêu vặt một tháng Hạ tổng cho cậu còn nhiều hơn tiền lương một năm của cậu, cậu muốn gì nữa?"
Cô ấy thực sự không hiểu đường về não của Bạch Trân Trân.
Hạ Triều Yến đẹp trai nhiều tiền, một lòng một dạ với cô, người ta nói rồi, chỉ cần Bạch Trân Trân nguyện ý đi cùng anh ta, mỗi tháng cho cô một tấm thẻ không có hạn ngạch, để cô tiêu thỏa thích.
Cuộc sống của phu nhân nhà giàu gần trong gang tấc, chỉ cần Bạch Trân Trân gật đầu, lập tức có thể thực hiện bước nhảy giai cấp, sống cuộc sống tốt đẹp người trên người.
Vì sao cô không bằng lòng?
Một cô gái trẻ tướng mạo bình thường, năng lực bình thường gặp phải loại chuyện tốt này, không phải khóc la cũng muốn dính vào đối phương, cho dù chết cũng phải ở bên đối phương sao?
Sao đổi thành Bạch Trân Trân, cô lại một lòng muốn làm việc?
Trân Ny Phất nghĩ mãi không ra, cô ấy lập tức hỏi ra nghi hoặc của mình.