Bạch Trân Trân: "Tại sao tôi phải nhất thiết gả cho anh ấy chứ? Ai quy định tôi nhất định phải làm phu nhân nhà giàu?"
Lần này người ngẩn ngơ biến thành Trân Ny Phất, cô ấy ngây ngốc nhìn Bạch Trân Trân, mất cả buổi cũng không thể tìm lại tiếng nói của mình.
Bạch Trân Trân thì tiếp tục nói: "Tuy tôi và Hạ Triều Yến đang yêu nhau, nhưng cũng không ai quy định anh ấy nhất định sẽ cưới tôi mà? Hơn nữa tôi luôn cảm thấy mọi thứ đều giống như mơ, cái tốt anh ấy dành cho tôi rất không chân thực."
Trân Ny Phất: "..."
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Cậu cũng nhìn thấy rồi, tướng mạo của tôi cũng không tính là đẹp lắm, cũng không có năng lực gì, gia cảnh cũng không tốt, một phú nhị đại có tiền có sắc như anh ấy dựa vào cái gì chung thủy với tôi?"
"Bây giờ có lẽ anh ấy bởi vì cảm giác mới mẻ mới ở bên tôi, nhưng sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, nếu anh ấy không thích tôi nữa thì phải làm sao? Tôi theo anh ấy đi Mỹ, tới lúc đó đất khách quê người, anh ấy vứt bỏ tôi, đợi tới khi đó, tôi nên đi đâu về đâu?"
Bạch Trân Trân rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh tới mức hờ hững, cô biết rất rõ khoảng cách giữa mình và Hạ Triều Yến và giữ thái độ hoài nghi với tình cảm Hạ Triều Yến dành cho mình.
"Tuy lúc chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ, nhưng tôi không có bao nhiêu cảm giác chân thực, tôi cảm thấy mọi thứ đều giống như hoa trong gương, trăng trong nước, lúc nào cũng có thể vỡ nát."
"Bây giờ tôi còn có công việc, còn có năng lực nuôi sống bản thân, nếu có một ngày chúng tôi chia tay, tôi thật sự không còn gì nữa cả."
Sau khi nói hết lời này, Bạch Trân Trân không màng tới Trân Ny Phất nữa, xoay người sải bước rời khỏi đây.
Nhìn Bạch Trân Trân sải bước rời đi như vậy, Trân Ny Phất muốn ngăn cô lại, muốn nói với cô gì đó, nhưng cuối cùng lời muốn nói đều không nói ra được.
Cô ấy ngồi xổm xuống, bực dọc bứt tóc, lẩm bẩm trong miệng.
"Sao cô ta lại phiền phức như vậy?"
"Ai suy nghĩ nhiều như cô ta chứ? Hôm nay có rượu hôm nay say không biết sao?"
"Thật là, có phú nhị đại đẹp trai đòi sống đòi chết muốn ở bên cô ta, cô ta không nên lao lên giống như thiêu thân sao?"
"Kịch đã diễn tới bây giờ rồi, diễn viên chính vẫn chưa lên đường, vậy tôi nên diễn thế nào mới được đây?"
"Giết tôi cho rồi!"
Trân Ny Phất lầm bầm một mớ, oán khí trên người đã sắp hóa thành thực chất, nhưng tới cuối cùng cô ấy vẫn chỉ có thể đè ép oán khí xuống, tiếp tục giả vờ thành dáng vẻ bình thường.
"Quay lại làm việc, mặc kệ tức giận thế nào, công việc vẫn phải làm."
Cô ấy vỗ mặt mình, đi vào làm việc.
Bạch Trân Trân và Hạ Triều Yến vẫn đang chiến tranh lạnh.
Từ sau ngày đó, hai người không hợp mà tan, Hạ Triều Yến không tới tìm Bạch Trân Trân nữa, đối với điều này, Bạch Trân Trân cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Dù sao thì trước đây khi hai người qua lại, Hạ Triều Yến cũng không chiếu cố cô trong công việc, cô vẫn làm việc của mình, cũng không làm phiền tới đồng nghiệp gì đó, bây giờ Hạ Triều Yến ngó lơ cô, dĩ nhiên các đồng nghiệp cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Trên thực tế, các đồng nghiệp xung quanh vẫn rất thân thiện với Bạch Trân Trân, không có bất cứ ai bởi vì Hạ Triều Yến và cô mâu thuẫn mà có bất mẫn với cô, ngược lại ai cũng rất để ý cảm xúc của cô.
Đối với điều này, Bạch Trân Trân vẫn rất hài lòng, cô cảm thấy mình và Hạ Triều Yến tám phần là toi rồi, nếu mất đi bạn trai, lại bất hòa với đồng nghiệp, vậy cô cũng quá đáng thương rồi nhỉ?
Chiến tranh lạnh kéo dài khoảng một tuần, tuy lâu như vậy Hạ Triều Yến đều không tới tìm cô, nhưng Bạch Trân Trân thật sự không đau lòng buồn bã gì.
Dù sao thì một tuần đối với Bạch Trân Trân mà nói trôi qua nhanh như bay, giống như chỉ chớp mắt, ngẩn ngơ, một tuần đã qua rồi.
Cuộc tình này dường như không có tư vị gì, lúc yêu đương thắm thiết thì có cảm giác không chân thực, sau khi chia tay, cảm giác không chân thực càng lớn.
Bạch Trân Trân thậm chí bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình có từng yêu đương hay không.
"Tôi cảm thấy chuyện giữa tôi và Hạ Triều Yến giống như một giấc mơ của tôi vậy, không có cảm giác chân thực gì."
Hôm nay, lúc ăn cơm trưa, Bạch Trân Trân và Trân Ny Phất ngồi với nhau, không nhịn được bắt đầu bóc phốt mối tình này của mình.
"Bây giờ anh ấy còn bạo lực lạnh với tôi, tôi vẫn còn công việc của mình, không tìm anh ấy xin tiền anh ấy đã như vậy, nếu tôi thật sự tin lời quỷ của anh ấy, theo anh ấy tới Mỹ, vậy tôi đừng hòng sống yên nữa."
Trân Ny Phất: "Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?"
Bạch Trân Trân xua tay: "Tuyệt đối không có, tôi tin cảm giác của mình, lúc yêu đương đã không tốt với tôi rồi, tôi còn có thể trông mong sau khi kết hôn anh ấy thay đổi sao?"
Trân Ny Phất: "Trân Trân, cậu nghe tôi nói..."
Thế nhưng Bạch Trân Trân vốn lười nghe cô ấy phân bua, trực tiếp chốt: "Chúng tôi kết thúc rồi."
Trân Ny Phất: "..."
Thế này là xong rồi?
Cô ấy muốn tẩy não Bạch Trân Trân, khiến cô tin tình cảm Hạ Triều Yến dành cho cô, nhưng bản thân Bạch Trân Trân có logic riêng của mình, hơn nữa chuyện cô nhận định, người khác nói cách mấy cũng không thể thay đổi.