Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 58 - Chương 58:

 Chương 58: Chương 58: Chương 58:

Tiểu quỷ nhạy bén đã nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Vương Kim Phát, mặc dù lúc này cậu bé vẫn hơi suy yếu, nhưng vẫn duỗi tay nhỏ ra ôm cổ của Vương Kim Phát, gương mặt nhẹ nhàng cọ xát trên mặt Vương Kim Phát.

"Cha ơi, không, cha ơi, đau."

Có lẽ là cậu bé muốn nói là cha ơi, cậu bé không đau.

Hình ảnh phụ từ tử hiếu khiến cho người ta cảm thấy có chút nóng mắt, Bạch Trân Trân không nhìn nổi hình ảnh như vậy nhất, cô quay đầu tránh ánh mắt của Vương Kim Phát, bưng ly lên uống một hớp nước.

Vương Kim Phát nhìn không thấy tình huống của tiểu quỷ, anh rất lo lắng cho con trai của mình, dù là chưa hề chung sống nhưng đây là đứa con do người mình yêu lâu thế sinh ra, anh ta cũng từng chờ mong đứa bé ra đời, cho nên trong lúc sốt ruột, anh ta đã đưa ra một lời thỉnh cầu với Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, thứ hôm qua cô lau cho tôi còn có thể lau cho tôi không? Tôi muốn thấy cậu bé, tôi muốn trò chuyện với cậu bé."

"Cậu bé vẫn còn là con nít, những điều này không phải là những thứ cậu bé đáng phải chịu, cậu bé nhất định đang rất sợ hãi..."

Cậu bé vì không biến thành lệ quỷ, chịu đựng đau đớn sắp hồn phi phách tán, dù là cậu bé là một tiểu quỷ ngây thơ vô tri thì cậu bé nhất định cũng sẽ cảm thấy sợ hãi và hoang mang.

"Cô Bạch, van xin cô, để tôi gặp cậu bé được không?"

Tiểu quỷ lười biếng dính sát vào Vương Kim Phát, nhìn hai gương mặt gần như là từ một khuôn đúc ra, Bạch Trân Trân mềm lòng.

Cô lấy nước mắt trâu ra, bôi lên mắt của Vương Kim Phát.

Cuối cùng Vương Kim Phát đã thấy được con của mình lần nữa.

So với lúc gặp được hôm qua, dường như đứa nhỏ này đã suy yếu rất nhiều, vừa nghĩ tới cậu bé vì mình mà đã làm những gì, mắt Vương Kim Phát không thể không đỏ lên.

"Thật lòng xin lỗi, bé cưng, đều là lỗi của cha, là cha không bảo vệ chu toàn con..."

Tiểu quỷ khi còn sống anh ta không biết sự tồn tại của cậu bé. Lúc anh ta hoàn toàn không biết gì, anh ta đã có con của mình, sau đó lại mất đi con của mình. Cho dù đã tử vong, cậu bé vẫn vượt qua trùng điệp hiểm trở đi tới bên cạnh mình, vì không làm tổn thương đến mình, một đứa bé bé tí như cậu bé thậm chí bằng lòng tự mình chịu đựng thống khổ. Người cha như anh ta thật sự rất không xứng làm.

"Thật lòng xin lỗi, bé cưng, đều là lỗi của cha, thật lòng xin lỗi..."

Vương Kim Phát không thể chạm đến tiểu quỷ, tay vươn ra vô số lần nhưng đều xuyên qua người cậu bé, anh ta không thể chịu đựng được sự khác biệt này, vươn tay che mắt, im lặng khóc lên.

Tiểu quỷ có chút khó hiểu, luống cuống nhìn Vương Kim Phát đang che mặt thút thít, cậu bé nói không ra lời, chỉ có thể ôm cổ của anh ta, dán mặt lên mặt của anh ta, kêu "cha ơi" liên tục hết tiếng này đến tiếng khác.

Cảnh tượng trước mắt này quả thật là bộ phim buồn lấy nước mắt.

Khóe miệng Bạch Trân Trân giật một cái, cảm thấy nếu như để mặc cho bọn họ cứ tiếp tục biểu diễn như thế thì tối nay cô đừng hòng làm gì khác.

"Sếp Vương, cho nên anh đã định nói vài lời thật lòng xin lỗi vô thưởng vô phạt, rơi mấy giọt nước mắt, sau đó nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này sao?"

Vương Kim Phát ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, cô nói vậy là có ý gì?"

Ánh mắt Bạch Trân Trân sắc bén nhìn Vương Kim Phát.

"Anh đoán xem? Linh hồn tên tiểu quỷ này rất không ổn định, lúc nào cũng có thể biến thành lệ quỷ, bất kể là cậu bé cưỡng ép áp chế, hay là biến thành lệ quỷ giết người bừa bãi, cuối cùng cũng chạy không thoát cuối màn là hồn phi phách tán."

Khác nhau là một cái là bị mình hại chết, một cái là bị đại sư đánh chết.

"Anh cứ thút thít không có chút tác dụng nào."

Bạch Trân Trân hỏi anh ta: "Anh tìm đến tôi, rốt cuộc là vì cái gì? Vẻn vẹn chỉ là bởi vì muốn giúp đứa bé này sao?"

Con mắt của cô rất xinh đẹp, lúc này càng phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của Vương Kim Phát và tiểu quỷ kia.

Đối mặt với một đôi mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả, Vương Kim Phát vô thức muốn trốn tránh.

"Tôi không phải..."

Giọng của anh ta hơi yếu ớt, nghe không có độ mạnh yếu, gây cảm giác không đủ tự tin.

Bạch Trân Trân ngồi ở trên ghế sa lon, thản nhiên nhìn đối phương.

"Anh muốn nói cái gì, thật ra tôi đã rõ ràng, anh có thể lừa qua tôi, nhưng anh thật sự có thể lừa trái tim của anh sao?"

Thật ra Bạch Trân Trân không muốn làm đạo sư tâm linh gì đó, ru người ta mấy quyển sách truyền cảm hứng, cô từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy, không ai gọi dậy được một người vờ ngủ. Chỉ là nhìn tiểu quỷ tỉnh tỉnh mê mê kia, Bạch Trân Trân không thể tránh khỏi mềm lòng. Cái khác cô không buồn quan tâm, chỉ là đứa bé này sao mà vô tội quá? Cậu bé tỉnh tỉnh mê mê đi vào thế giới này, còn chưa cảm nhận được sự tươi đẹp của thế giới này đã bị người ta tàn nhẫn sát hại. Trong lòng của cậu bé từ đầu đến cuối chỉ khư khư một trái tim thiện lương, dù oán khí quấn thân, cũng không bằng lòng hóa thành lệ quỷ, dạng linh hồn thuần khiết sạch sẽ này, Bạch Trân Trân không đành lòng để cậu bé hồn phi phách tán. Đứa nhỏ này chưa từng làm gì ác, không nên bởi vì oan nghiệt của người thân mà khiến cậu bé ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.

"Sếp Vương, anh có thể làm tới giám sát cao cấp, tôi tin anh không phải là thả trôi mà trôi cao vậy, anh thật sự không biết vị hôn thê của anh là mất tích thế nào sao?"

Bạch Trân Trân không phải là người thuộc ngành nào đó, hôm qua lúc nhìn thấy Vương Kim Phượng, cô đột nhiên đã nhận ra được điều gì đó. Cô không tin Vương Kim Phát chẳng biết một cái gì.

Có lẽ anh chỉ là lừa mình dối người thôi.

Bình Luận (0)
Comment