Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 59 - Chương 59:

 Chương 59: Chương 59: Chương 59:

Anh ta thật sự không biết gì cả sao?

Vương Kim Phát trầm ngâm, anh ta cúi đầu, không trả lời Bạch Trân Trân.

Nhìn anh ta thế này, Bạch Trân Trân cong khóe miệng, vẻ mặt đã thể hiện nụ cười chế nhạo, vốn dĩ cô không muốn nói, nhưng tình huống tiểu quỷ không thể lạc quan, Bạch Trân Trân cần tìm hài cốt của cậu bé, để cậu bé nhập thổ vi an.

Chấp niệm biến mất, đứa nhỏ này mới có thể tiến vào luân hồi, đi theo bên người Vương Kim Phát cậu bé chỉ có một con đường chết, một người cha nhìn như từ ái nhưng không đáng tin cậy, nếu tham lam chút ít ấm áp không đáng nói này tiểu quỷ sẽ chỉ càng lún càng sâu, cuối cùng kéo cả hồn phách của mình vào.

"Anh không muốn nói cũng không sao hết, tôi có thể giúp anh nói."

Bạch Trân Trân nháy mắt một cái không chờ Vương Kim Phát nữa, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Lúc Na Na mất tích, anh thật sự không biết rốt cuộc là cô ấy đi đâu? Anh đừng nói anh không biết, tôi không tin, có thể ngồi vào vị trí giám sát cao cấp này thì kể cả anh là thằng ngu thì cũng có một chút xíu đầu óc, coi như là ngay từ đầu anh không biết, nhưng anh chưa từng hoài nghi sao? Hay là anh không dám, cũng không muốn hoài nghi, cho nên mới không để ý đến tin tức trọng yếu nhất? Anh có từng nghĩ có lẽ chính là né tránh và không làm nên mới khiến cho sự việc diễn biến thành tình trạng như bây giờ?"

Thân thể Vương Kim Phát run rẩy, vẫn không ngẩng đầu, nhìn tên hèn nhát này, khóe môi Bạch Trân Trân mím lại, không kiêng nể nói: "Vừa rồi anh còn bảo tôi mau cứu con của anh, hiện tại anh làm điệu bộ này, có phải đã có lựa chọn, muốn tiễn con của anh đi chết đúng không? Hoặc là phải nói, trong lòng của anh, có càng nhiều thứ càng quan trọng hơn, so với người đó, con của anh chỉ là hồn phi phách tán mà thôi, chẳng được xem là chuyện gì to tát?"

Đáp lại Bạch Trân Trân vẫn là sự im lìm thật dài thật lâu, dường như Vương Kim Phát đã ra quyết định, cái gì cũng không chịu nói, chỉ dùng loại thái độ tiêu cực trầm ngâm này ứng phó tất cả. Khiến cho người ta cảm thấy bầu không khí ngột ngạt vô cùng trong phòng đang không ngừng lan tràn, ngọn lửa trong lòng Bạch Trân Trân cháy phừng phực phừng phực xông ra, cô nhìn Vương Kim Phát, lửa giận trong mắt có làm sao cũng không ép xuống được.

Cô thấy phiền nhất chính là loại người thích chiến tranh lạnh này, chỉ cần gặp sự việc mình không muốn cũng không bằng lòng đối mặt thì bọn họ sẽ giống như cái chai đóng kín mít, ngậm miệng không nói, mặc kệ người khác nói cái gì, dù sao bọn họ vẫn không nói lời nào, chủ trương duy nhất là giữ im lặng.

Bạch Trân Trân tự nhận là thật ra tính tình của mình rất tốt, nhưng lúc đối mặt với loại người này, cô sẽ không khống chế nổi tính tình của mình.

"Vương Kim Phát, anh tốt thật đó!"

Từ chối giao lưu, dùng chiến tranh lạnh một cách tiêu cực để chống đối cô, cái thứ này mà có thành ý đến cửa xin giúp đỡ sao?"

Phẫn nộ của Bạch Trân Trân từ đáy lòng nổi lên, cô cười khẩy một tiếng, đứng dậy trở về phòng.

Sau khi cảm nhận được Bạch Trân Trân rời đi, thân thể Vương Kim Phát bất giác đã thả lỏng hơn chút. Có điều sau khi nghe được tiếng bước chân của Bạch Trân Trân từ căn phòng vang ra, anh ta lại cúi đầu, ra vẻ từ chối giao lưu.

Bạch Trân Trân cầm một thứ bé bé đi tới trước mặt Vương Kim Phát, cô nhìn Vương Kim Phát từ trên cao, lười cho anh ta cơ hội gì, vươn tay tóm tiểu quỷ trên vai Vương Kim Phát. Tiểu quỷ đã nhận ra động tác của Bạch Trân Trân, nhưng có lẽ bởi vì vừa rồi vuốt ve của cô đã khiến linh hồn tiểu quỷ đang thống khổ giống như là sắp bị xé rách biến mất, cho nên cậu bé rất thân thiết với Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân cũng chính vì chú ý tới điểm này, cho nên mới ra tay.

Tay của cô đã tóm được tiểu quỷ, sau đó dùng lực kéo một cái.

Hào quang màu vàng kim nhạt lóe ra, những hào quang màu vàng kim nhạt đó biến đổi theo ý muốn của Bạch Trân Trân, hóa thành những chiếc đao mỏng như cánh ve và cắt đứt chất nhầy màu đỏ đang giam cầm tiểu quỷ. Chính những chất nhầy đó đã dán tiểu quỷ trên vai của Vương Kim Phát không thể rời đi, có điều những chiếc đao tỏa ánh sáng màu vàng nhạt đã cắt đứt chất nhầy, cho tiểu quỷ tự do. Cậu bé khó hiểu nhìn Bạch Trân Trân, sau đó đã bị đối phương nhét vào trong một người giấy nho nhỏ. Người giấy nhỏ này là trước đó Bạch Trân Trân lấy từ chỗ bà Vương, A Bổn đã từng có thể nhập thân vào người giấy này, có lẽ tiểu quỷ cũng có thể.

Bạch Trân Trân mang tâm thế thử một lần, không ngờ thế mà một lần đã thành công. Cô thở dài một hơi, cầm người giấy nhỏ đến khách phòng.

Bình Luận (0)
Comment