Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 60 - Chương 60:

 Chương 60: Chương 60: Chương 60:

Trong phòng khách có một điện thờ nho nhỏ, bên trong không có cung phụng thần minh, Bạch Trân Trân đặt người giấy nhỏ lên, sau đó thắp ba nén hương cho cậu bé. Đây là hôm qua sau khi trở về Bạch Trân Trân đã tra được phương pháp cúng dưỡng tiểu quỷ. Đương nhiên, đó không phải là phương thức cúng dưỡng tà môn ma đạo, mà là cách cung phụng đúng đắn của Đạo Gia, lấy hương nến làm môi giới, dâng lên công đức chi lực chân chính của mình.

Trước đó Bạch Trân Trân còn có chút do dự, nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu quỷ cam nguyện chịu nỗi đau đớn hồn phách bị xé rách chứ không muốn hóa thân thành lệ quỷ, Bạch Trân Trân cảm thấy mình không thể nhẫn tâm làm ngơ. Hết thảy đều là ý trời, nếu cô không thấy thì thôi, nhưng đã thấy thì cô tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đốt hương hiến công đức, vật đưa lên hiển nhiên là công đức bản thân, vốn dĩ biện pháp này Bạch Trân Trân muốn nói cho Vương Kim Phát, để anh ta dùng công đức trải đường cho tiểu quỷ, dùng công đức rửa sạch chấp niệm, để tiểu quỷ có thể thuận lợi đầu thai.

Điều kiện tiên quyết khi chưa tìm được hài cốt của tiểu quỷ, biện pháp này tương đối ổn thỏa, dù sao người quỷ khác đường, tiểu quỷ luôn đi theo Vương Kim Phát cũng không phải chuyện tốt, dẫu sao cậu bé vẫn phải đi luân hồi chuyển kiếp. Chỉ là hôm nay gặp lại Vương Kim Phát, trong lòng Bạch Trân Trân chán ngán, hơn nữa cô đã loáng thoáng nhận ra cái chết của tiểu quỷ có lẽ không thoát được liên quan đến anh ta, anh ta chưa chắc là hung thủ trực tiếp, nhưng cái chết của tiểu quỷ nhất định có nguyên nhân là anh ta. Căn cứ vào đủ loại cân nhắc, Bạch Trân Trân vẫn quyết định tóm tiểu quỷ từ trên vai Vương Kim Phát đi xuống, đưa lên điện thờ nho nhỏ này.

Điện thờ nho nhỏ này là Bạch Trân Trân bố trí tạm thời, đương nhiên sẽ không xa hoa bao nhiêu, nhưng có thể sử dụng là được, không cần để ý những thứ bên ngoài.

Không biết có phải là ảo giác của Bạch Trân Trân hay không, sau khi đưa tiểu quỷ lên cung phụng, trên thân thể của người giấy tiểu quỷ đã nhập vào dường như cũng nổi lên hào quang trắng óng ánh nhàn nhạt, hình như ở giữa có thể nhìn thấy bóng mờ của tiểu quỷ hiện lên ở sau lưng người giấy. Được công đức rồi, tâm tính của tiểu quỷ đã bình ổn hơn rất nhiều, đã không quậy phá muốn đi ra ngoài tìm Vương Kim Phát.

Bạch Trân Trân vươn tay vuốt ve đầu người giấy nhỏ, ấm giọng nói: "Cháu yên tâm đi, đã can thiệp vào chuyện bao đồng này của cháu, cô sẽ theo đến cùng, cố sẽ cố hết sức tìm hài cốt của cháu trở về."

Tiểu quỷ nghe không hiểu Bạch Trân Trân, thế nhưng cảm thấy cái đầu nhỏ được Bạch Trân Trân vuốt ve rất dễ chịu, bóng mờ sau người giấy nhìn Bạch Trân Trân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã xuất hiện vẻ quấn quýt nhè nhẹ.

***

Sau khi thu xếp xong cho tiểu quỷ, Bạch Trân Trân đi ra từ trong phòng rồi.

Không hề bất ngờ, cô nhìn thấy Vương Kim Phát đang duy trì lấy vẻ hèn nhát ban nãy đang ngồi đó,

Vẻ mỉa mai trên mặt Bạch Trân Trân càng tăng thêm, không có tiểu quỷ ở bên cạnh, rất nhiều chuyện trước đó không thể làm, hiện tại đã không cố kỵ mấy nữa.

Bạch Trân Trân sải bước đi đến, vươn tay tóm tóc hơi dài không ngắn của Vương Kim Phát, ép buộc anh ta ngẩng đầu lên. Vương Kim Phát còn chưa kịp phản ứng, Bạch Trân Trân đã giáng một cái tát vào mặt của anh ta.

Vương Kim Phát: "!!!"

Bạch Trân Trân trở tay lại cho anh ta một cái tát, đi theo sau mấy cái tát, còn có chất vấn của Bạch Trân Trân.

"Ở trước mặt tôi giả bộ làm từ phụ làm gì, thấy tiểu quỷ dễ bị lừa nên tiếp tục lừa gạt cậu bé đúng hay không?"

"Coi như anh không biết, nhưng anh dám nói anh chưa từng có chút hoài nghi nào sao?"

Mỗi một câu chất vấn, Bạch Trân Trân sẽ tát Vương Kim Phát một cái tát, cô ra tay không lưu tình, sau mấy lần tát bôm bốp, mặt Vương Kim Phát đã bị tát đến sưng phồng lên.

"Anh là đi xin tôi hỗ trợ, không phải đến ra vẻ suy yếu rồi lây tiêu cực cho tôi, ăn cứt đi Vương Kim Phát!"

Cô ngày thường xinh đẹp như hoa, ngay cả lúc lửa giận ngợp trời đánh người thì lửa giận cũng không làm ảnh hưởng vẻ đẹp của cô.

Lúc Bạch Trân Trân đánh người không hề nương tay, cũng không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, cô từ trước đến nay từ chối việc làm tổn thương bản thân. Tự làm tổn thương chính mình không bằng nổi điên tra tấn người khác, cũng chẳng hạn như hiện tại. Mười cái tát tát xuống, không quan tâm trong lòng Vương Kim Phát rốt cuộc là nghĩ thế nào, chí ít anh ta sẽ không lại tiếp tục áp dụng chiến tranh lạnh với Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, đừng đánh nữa, cô đừng đánh nữa..."

Bình Luận (0)
Comment