Bạch Trân Trân ra tay rất hung ác, Vương Kim Phát cảm thấy mặt mình sắp bị tát sưng phồng lên, anh ta hít vào mấy hơi, liên tục xin khoan dung.
Bạch Trân Trân thả lỏng tay đang tóm tóc Vương Kim Phát, lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía đối phương tràn ngập vẻ chán ghét cực rõ rệt.
"Cho nên, hóa ra anh còn biết nói chuyện, đầu lưỡi còn đang trong mồm à, tôi còn tưởng rằng đầu lưỡi của anh bị mèo già tha đi, không nói được chữ nào rồi."
Miệng sinh ra là dùng để nói chuyện, là không làm kẻ câm điếc, có vấn đề gì thì cứ nói chuyện tử tế, cái kiểu ngậm miệng áp dụng chiến tranh lạnh với người khác...
Anh ta dám áp dụng chiến tranh lạnh với cô, Bạch Trân Trân sẽ chiến tranh nóng với anh ta!
Lấy bạo chế bạo, xem ai có thể bạo qua ai.
Rất hiển nhiên, chiến tranh lạnh của Vương Kim Phát không chiến thắng chiến tranh nóng của Bạch Trân Trân, mười cái bạt tai tát vào, cuối cùng anh ta đã học được làm sao nói chuyện tử tế.
"Cho nên, anh khỏi phải kéo mấy chuyện khác vào đây nói, tôi không muốn bình luận bất cứ câu gì với những việc anh gặp phải, tôi chỉ không đành lòng nhìn tiểu quỷ kia rơi vào kết cục hồn bay phách tán, nếu anh là người cha về mặt sinh học, chuyện duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là giúp tôi tìm hài cốt của tiểu quỷ về."
Dùng công đức cung phụng tiểu quỷ, ít nhất phải năm năm mới có thể rửa sạch chấp niệm của cậu bé, để cậu bé có thể thuận lợi đầu thai chuyển kiếp. Nhưng nếu như có thể tìm được hài cốt của cậu bé, tra ra nguyên nhân cái chết của cậu bé, nhẩm tính chấp niệm của cậu bé sẽ chẳng mấy chốc sẽ bị tiêu trừ.
"Đứa bé mới có chút xíu, còn là thân sinh cốt nhục của anh, anh lúc cậu bé sống không làm tròn trách nhiệm của người làm cha, sau khi chết, tốt xấu cũng phải tận trách nhiệm của anh chứ, chẳng lẽ nào anh hại chết cậu bé còn chưa đủ, còn muốn hại cậu bé hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh?"
Lời nói này có chút nghiêm trọng, có Bạch Trân Trân ở đây, tìm không thấy hài cốt, nhiều lắm thì cô nuôi thêm mấy năm, dùng công đức giúp cậu bé rửa sạch chấp niệm, rồi để cho cậu bé đi Địa Phủ luân hồi.
Tốn sức thì có tốn sức chút, nhưng lại có thể bảo vệ hồn phách của cậu bé.
Có điều Vương Kim Phát không biết điểm này, Bạch Trân Trân cố ý nói tình huống rất nghiêm trọng, cô đang cho Vương Kim Phát một cơ hội cuối cùng, nếu như Vương Kim Phát không bằng lòng, cũng không sao hết, cô xem như đã có đầu mối, coi như anh ta không bằng lòng hỗ trợ, Bạch Trân Trân cũng có thể tìm được hài cốt của tiểu quỷ.
"Mặc dù anh không có sinh ra cậu bé, nuôi nấng cậu bé, không làm tròn trách nhiệm người làm cha, thế nhưng tiểu quỷ đối xử với anh lại là bỏ hết tất cả, vì anh thậm chí cam nguyện chịu đựng nỗi đau đớn linh hồn bị xé rách, dù là mình sẽ hồn phi phách tán cũng không muốn tổn thương anh mảy may."
Bạch Trân Trân phô bày từng chuyện từng chuyện tiểu quỷ đã làm trước mặt Vương Kim Phát, cô muốn để Vương Kim Phát biết, tiểu quỷ kia vì anh ta mà rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
"Hơn nữa, chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc Na Na ở nơi nào sao? Chẳng lẽ anh không muốn chính miệng hỏi cô ấy, năm đó vì sao rời khỏi anh à?"
Nói đến đây, Bạch Trân Trân nhìn chăm chú vào mắt Vương Kim Phát, gằn từng chữ nói: "Hay là anh đã biết, Na Na không có khả năng còn sống?"
"Ở trong lòng anh, có lẽ người chết không sánh bằng người sống, nhưng anh phải rõ ràng, người trước khi chết, người đó cũng là người sống sờ sờ, nếu không phải chết già chết bệnh, mà là bị người mưu hại mà chết, anh dựa vào cái gì cảm thấy người sống kia có thể hơn người chết chứ?"
Lúc này đã là chín giờ tối, đêm tối im lìm, cũng là lúc cảm xúc của người dễ dàng chìm vào thời kì yếu ớt.
Bạch Trân Trân ép sát từng bước. Từ lúc mới bắt đầu thăm dò, đến cuối cùng chỉ thiếu một bước là đã làm rõ được tất cả rồi.
Có thể làm được vị trí giám sát cảnh sát này, Vương Kim Phát không phải thằng ngu, cũng không biết anh ta sẽ tiếp tục giả câm vờ điếc hay là sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, lựa chọn quân pháp bất vị thân.
Đối mặt với từng bước ép sát Bạch Trân Trân, Vương Kim Phát vô thức muốn né tránh vấn đề của cô, anh ta đã quen dùng để né tránh. Nhưng mà vừa định cúi đầu, sự đau rát trên gương mặt lại nhắc nhở anh ta, nếu như anh ta tránh né sẽ xảy ra điều gì.
Vương Kim Phát: "..."
Tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể trực tiếp đối mặt, nhưng quá trình đối mặt này có thể khẳng định chắc nịch là thống khổ đối với Vương Kim Phát.
Anh ta sắp xếp lại từ ngữ, chậm rãi mở miệng nói: "Na Na là mẹ tôi ép đi... Tôi đã từng cho rằng chỉ là ép Na Na đi mà thôi."