Đây là chuyện trước đó Vương Kim Phát không có nói, nhưng Bạch Trân Trân cũng không cảm thấy bất ngờ. Hôm qua lúc nhìn thấy Vương Kim Phượng, Bạch Trân Trân đã cảm thấy là lạ. Cô và Vương Kim Phát không có bất cứ quan hệ nào, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không phải. Lúc Vương Kim Phượng đối mặt với cô còn điên cuồng như vậy thì khi đối mặt với Na Na đã yêu nhau nhiều năm, còn quyết định kết hôn với Vương Kim Phát, Vương Kim Phượng sẽ còn điên cuồng tới mức nào chứ?
"Anh tiếp tục."
Vương Kim Phát nhắm mắt lại, chìm vào trong hồi ức.
Ba năm trước, Na Na để lại một lá thư trước lúc bọn họ kết hôn, sau đó hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh ta. Đối mặt với việc người yêu đi không từ giã, Vương Kim Phát cực kỳ đau khổ, đoạn thời gian kia tìm kiếm Na Na giống như nổi điên, trong công việc liên tiếp xuất hiện sai lầm, suýt chút đã mất đi công việc. Lúc ấy anh ta còn chưa phải giám sát, chỉ là cảnh sát trưởng mà thôi, bởi vì phân tâm tìm Na Na, trong công việc anh ta liên tục sai lầm, suýt nữa đã mất đi phần công việc này. Cuối cùng vẫn là Vương Kim Phượng thực sự chướng mắt anh ta chán chường như vậy, chạy tới trách mắng anh ta một trận, rồi xin anh ta đừng tìm Na Na nữa, nói người phụ nữ đó đã không cần anh ta rồi, vì sao anh ta còn chấp nhất như thế?
"Ngoại trừ mẹ ra, không có bất kỳ người phụ nữ nào sẽ vĩnh viễn bên con."
"Na Na đó không phải người đàng hoàng gì, cô ta trước đó là gái bán hoa, giấu diếm thân phận của mình mới có thể đi cùng con tới hôm nay, đây là biết mình không xứng với con, cho nên chán chường rời đi rồi..."
"Coi như cô ta thức thời, không tự nhìn thử mình là cái thứ gì, một gái bán hoa, dựa vào cái gì xứng với con trai tôi?"
Trước đó Vương Kim Phượng đã rất bắt bẻ Na Na, mỗi lần gặp Na Na thì đều bắt bẻ, chăn mền Na Na chồng không đủ ngay ngắn thì sẽ bị Vương Kim Phượng hung hăng quở trách một trận. Chỉ có Na Na tính tính tốt, bất kể Vương Kim Phượng nói cái gì, đối xử với bà ta từ đầu đến cuối nhất mực, hiếu thuận có thừa, lúc này mới hâm nóng được chút xíu trái tim của Vương Kim Phượng. Chỉ là sau khi Na Na rời khỏi anh ta, chán ghét Vương Kim Phượng dành cho Na Na tăng lên gấp bội, thậm chí bà ta đã nói đều tại Na Na hủy hoạt anh ta, cũng bởi vì ở bên Na Na nên anh ta làm nhiều năm như vậy chỉ là một cảnh sát trưởng nho nhỏ.
"Mẹ trước đó nói Na Na khắc con, con còn chưa tin, con xem thử cô ta rời đi mới hơn một năm, con chẳng phải đã lên trưởng sở cảnh sát rồi à?"
Lần này Vương Kim Phát không giấu diếm, kể hết mọi chuyện cần thiết cho Bạch Trân Trân.
"Trước đó tôi chưa từng hoài nghi mẹ tôi, mãi đến có một ngày, mẹ tôi nói lỡ miệng, tôi nghe bà mắng Na Na là một ả đào, xúi quẩy trên người quá nặng, gây họa cho tôi..."
Cũng vào một lần kia, Vương Kim Phát mới phát hiện, bí mật mình luôn luôn lén gạt đi bị Vương Kim Phượng phát hiện, dưới sự ép hỏi của anh ta, Vương Kim Phượng nói cho Vương Kim Phát, là bà ta chửi cho Na Na đi.
"Kim Phát, con cưới vợ mẹ không phản đối, nhưng vợ của con tuyệt đối không thể là cái loại gái bán hoa như Na Na, năm đó lúc mẹ nuôi con gian nan như vậy, nhưng mẹ không có ra ngoài bán, những sự thảm thương mà cô ta nói, có thể thảm hơn mẹ à?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cho nên trước đó lúc Vương Kim Phát kể chuyện cho bọn họ, còn giấu diếm tin tức mấu chốt?
Ánh mắt Bạch Trân Trân nhìn Vương Kim Phát như thể một lời khó nói hết, chán ghét dành cho anh ta tiếp tục gia tăng lên.
"Anh chưa từng nghĩ có lẽ Na Na không phải mất tích, mà là bị mẹ anh hại?"
"Anh chưa từng nghĩ, đứa con trai quỷ của anh không phải là tự nhiên xuất hiện ở trên thân thể anh, có lẽ là mẹ anh thả lên người anh."
Vương Kim Phát là hơn một năm trước mới lên làm giám sát, tính toán thời gian, ước chừng ngay khoảng thời gian tiểu quỷ tử vong.
Khó trách trước đó Vương Kim Phát cứ luôn tạo cho Bạch Trân Trân một loại cảm giác đức không xứng vị, hiện tại xem ra, dựa vào bàng môn tà đạo mà thăng lên, đức hạnh xứng với địa vị mới kỳ lạ.
"Đêm qua tôi đã nghe mẹ tôi nói chuyện với bé cưng..."
Anh ta đã từng cũng cho là mẹ anh ta không biết cái gì cả, thế nhưng những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua, đã gạt hết hi vọng viển vông của anh ta.
Mẹ của anh ta nhìn thấy tiểu quỷ, hơn nữa tràn ngập ác ý với cậu bé, anh ta chưa từng nghe mẹ của mình dùng giọng nói oán độc như vậy nói chuyện.