Hôm qua sau khi Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh đi, Vương Kim Phát lại quỳ trước mặt Vương Kim Phượng một ngày, cũng van xin bà ta một ngày, cả một ngày Vương Kim Phượng không uống một giọt nước, Vương Kim Phát cũng giống vậy. Đến tối khó khăn lắm mới dỗ nguôi Vương Kim Phượng, anh ta không biết thế nào, đột nhiên ngất đi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, anh ta nghe Vương Kim Phượng đang nói chuyện. Ngay từ đầu anh ta còn tưởng rằng Vương Kim Phượng là nói với mình, thế nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã cảm thấy khác thường.
Mặc dù tính cách Vương Kim Phượng mạnh mẽ, đúng lý là không tha người, miệng rất độc địa, nhưng đây đều là đối đãi với người ngoài, lúc đối đãi với đứa con độc nhất là anh ta thì phần lớn đều là dịu dàng, bà ta cực ít khi phát cáu với anh ta, ngay cả nói một câu nói nặng cũng không nỡ, cho dù anh ta làm sai khiến Vương Kim Phượng nổi giận thì bà ta nhiều lắm là không nói một lời, nằm ở đó hờn dỗi chứ sẽ không phát cáu với anh ta. Vương Kim Phượng cay nghiệt, ngoan độc, bất cận nhân tình ở trong mắt những người khác, ở trước mặt của anh ta lại là một người mẹ rất tốt rất tốt. Cho dù là nổi giận thì bà ta cũng chỉ sẽ giày vò chính bản thân, không nỡ giày vò con của bà ta.
Bạch Trân Trân từ trong lời nói của Vương Kim Phát nghe được khuynh hướng của anh ta, lại nhìn nét mặt của anh ta, nét mặt trên khuôn mặt của Bạch Trân Trân càng hơi phức tạp. Mặc dù rất chán ghét Vương Kim Phát, nhưng liệu có một loại khả năng là anh ta đã bị mẹ ruột của anh ta dùng tình mẹ con làm danh nghĩa cho việc thao túng tâm lý rồi không?
Nhìn thấy Vương Kim Phát nói mãi, chủ đề bắt đầu chệch hướng, nói đến điều tốt của Vương Kim Phượng, nói bà ta vì anh ta mà bỏ ra bao nhiêu bao nhiêu, nói nhiều năm như vậy mẹ con bọn họ luôn sống nương tựa lẫn nhau, anh ta chưa hề hoài nghi tới mẹ của mình, về sau cho dù biết chân tướng rồi thì anh ta cũng không nỡ trách cứ mẹ của mình. Nhìn thấy anh ta sắp bắt đầu thao thao bất tuyệt dùng một bài tập làm văn để ca ngợi người mẹ bị bệnh tâm thần, đầu óc không tốt của anh ta, Bạch Trân Trân mở miệng, trực tiếp ngắt lời anh ta.
"Cho nên, mẹ anh đối xử với anh rất tốt, vì anh mà móc tim móc phổi, trả giá tất cả. Cho nên bà ta dùng danh nghĩa "yêu" điều khiển cuộc đời của anh, thậm chí hủy hoại một người khác, hoặc là cuộc đời của hai người khác thì anh cũng cảm thấy về tình có thể hiểu cho bà ta?"
Bạch Trân Trân dùng ánh mắt giống như là nhìn đồ đần nhìn Vương Kim Phát: "Sếp Vương, cảnh sát các anh bắt người, nếu đối phương có nỗi khổ tâm, nói mình chỉ là vì một người khác mà phạm pháp, có phải các anh sẽ không bắt anh ta hay không?"
"Pháp luật Hương Giang nhân tính hóa thế à, lúc định tội cho người ta có tính linh hoạt thế sao? Vì cha mẹ người thân con cái con mèo con chó mà phạm tội thì có thể vô tội phóng thích, vì việc tư của bản thân phạm tội thì bắt về quy án?"
Nếu thật sự là vậy, pháp luật còn sự tất yếu tồn tại không? Cứ xem ai biết bịa tập làm văn là được rồi.
Mặt Vương Kim Phát đen xuống, chường khuôn mặt sưng đỏ ra, cắn răng nói: "Pháp luật không phải trò đùa, bất kể là nguyên nhân gì, có lý do gì, sai thì chính là sai, chỉ cần trái với pháp luật thì phải nhận nghiêm trị của luật pháp, ai cũng không thể ngoại lệ."
À, không nhìn ra, lúc anh ta nói đại nghĩa thì nghiêm nghị như vậy, nhìn là người rất có nguyên tắc, tại sao vừa rồi dính tới chuyện của mẹ anh ta là vòng tới quay lui thê?
Hôm nay Bạch Trân Trân sửa chữa trị thi thể một ngày, cho đến bây giờ, cũng chỉ uống một bát canh gà nhân sâm của Diệp Thanh Mị cho cô, có điều bây giờ đối mặt với Vương Kim Phát, Bạch Trân Trân không cảm thấy đói bụng.
Cô đau lòng những điều tiểu quỷ gặp phải, muốn cứu cậu bé, nhưng không có nghĩa là cô thánh mẫu đến mức phải chịu trách nhiệm khuyên giải cho khúc mắc của Vương Kim Phát, trấn an tâm trạng của anh ta, để người không chịu đối mặt hiện thực như anh ta được sự giúp đỡ của người khác,"đau khổ" nhận thấy gương mặt thật của mẹ mình rõ ràng. Tất cả ác đều là mẹ anh ta làm, anh chỉ là người bị hại vô tội, đó là mẹ của anh ta, người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi anh ta lớn, anh ta có thể làm sao bây giờ?
Kịch bản cũ rích, ý nghĩ cũ rích, Bạch Trân Trân thấy quá nhiều quá nhiều người giống như là Vương Kim Phát. Hưởng thụ lợi ích do người khác làm ác, sau đó đặt mình ra ngoài, sau khi sự việc xấu đi, anh ta lại giả mù sa mưa nói anh ta không muốn thế này.
Ồ, lúc hưởng thụ lợi ích tại sao không nói?
Tựa như là trong cùng một cái chăn ngủ không ra hai loại người, trong cùng một gia đình bất thường, tất nhiên sẽ không xuất hiện hai loại người hoàn toàn tương phản. Song, chỉ là một người xấu xa ngoài sáng, một người ác ở trong tối mà thôi.