Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 589 - Chương 589:

 Chương 589: Chương 589: Chương 589:

Cho nên Bạch Trân Trân xua tay, hoàn toàn không quan tâm nói: "Được rồi, tiền dựa theo thường lệ đưa tôi là được, còn cái khác, các anh dựa theo quy trình mà làm, không cần đặc biệt thông báo cho tôi."

Cô thật lòng thật dạ nhận định như vậy, vì vậy cũng không cảm thấy mình chịu ấm ức.

Ông Tấn Hoa đã sớm đoán được Bạch Trân Trân sẽ phản ứng như vậy, vì vậy khả năng tiếp nhận rất tốt, mà nỗi lo lắng của Từ Phong cũng tan biến.

Anh ấy không hiểu Bạch Trân Trân bằng Ông Tấn Hoa, cho nên luôn cảm thấy họ đã cướp đi công lao của Bạch Trân Trân, dù sao thì trong chuyện này, kỳ thực họ không bỏ ra sức lực gì, mọi thứ đều là Bạch Trân Trân làm, họ chỉ là tới kết thúc mà thôi.

Kết thúc, làm chuyện ít nhất, nhưng lại lấy công lao lớn nhất, lại bởi vì các quy định chế độ không thể trao vinh dự cho Bạch Trân Trân, trong lòng Từ Phong rất khó chịu.

Anh ấy cảm thấy mình đã cướp đoạt thứ Bạch Trân Trân vốn nên có.

"Cô Bạch, cô yên tâm, tuy đồn cảnh sát không thể cho những vinh dự này cho cô, nhưng tôi và A Phong sẽ lấy danh nghĩa cá nhân đền bù cho cô."

Nói xong, Ông Tấn Hoa lấy ra hai phong bì dày cộm, đặt lên bàn trà.

"Cô Bạch, cái này cho cô, coi như là tâm ý của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ quyên góp một phần tiền dùng để làm từ thiện."

Họ không thể bù đắp bằng danh dự cho Bạch Trân Trân, vậy thì tiến hành bù đắp bằng tiền bạc, Ông Tấn Hoa biết Bạch Trân Trân đang làm từ thiện, liền dốc phần phần sức mỏng của mình.

Vốn dĩ Bạch Trân Trân còn có hơi lười nhác ngồi trên sô pha, nghe vậy, mắt của Bạch Trân Trân lập tức sáng lên.

"Xem hai anh kìa, sao lại khách sáo như vậy? Chúng ta là ai với ai chứ..."

Bạch Trân Trân cũng không nói gì, tư thái thành thục mở phong bì, nhìn lướt qua số tiền bên trong, Bạch Trân Trân hài lòng híp mắt lại.

Không tồi không tồi, hai người này rất thượng đạo, tiền cho Bạch Trân Trân nhiều hơn số tiền đã thương lượng trước đây.

Tâm trạng của cô không tồi, nhìn hai người đang ngồi đối diện liền cảm thấy rất thuận mắt.

"Phải rồi, các anh tới tìm tôi chắc cũng không chỉ là vì đưa tiền cho tôi nhỉ?"

Công việc thanh lý bên phía xưởng đóng giày nhà họ Vương chắc cũng không hoàn thành nhanh như vậy, hai người họ đồng thời tới, rất khó khiến Bạch Trân Trân tin họ tới chỉ vì đưa tiền cho cô.

Quả nhiên, sau khi Bạch Trân Trân hỏi như vậy, Từ Phong mới nói: "Cô Bạch, bên phía xưởng đóng giày xảy ra một số chuyện, cô có thể tới xem thử không?"

Bạch Trân Trân nhíu mày: "Xảy ra một số chuyện? Không đúng, theo lý mà nói vấn đề ở đó đã giải quyết hết rồi, các anh tới thanh lý, còn có thể có chuyện gì sao?"

Trên thực tế, thanh lý thật sự xảy ra chuyện, bên phía núi Hoàng Trúc đã kéo dây cảnh báo, cấm người ngoài đi vào, cảnh sát canh ở đó, đề phòng có người xông vào nhìn thấy thứ bên trong, tạo thành khủng hoảng.

Bạch Trân Trân: "Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hai người này nói sự việc nghiêm trọng như thế, nhưng lại không nói cụ thể xảy ra cái gì, Bạch Trân Trân cảm thấy hai người này lạ lạ, ra hiệu họ nói tiếp.

"Chúng tôi không biết hình dung cụ thể thế nào, điểm quỷ dị đó không thể dùng từ ngữ để hình dung, có lẽ cô Bạch đích thân tới một chuyến là có thể hiểu vì sao chúng tôi lại như vậy."

Tình hình bên phía xưởng đóng giày nhà họ Vương khá phức tạp, không ít điểm quỷ dị, cảnh sát bình thường tới giúp đỡ bị ảnh hưởng, nhưng kỳ quái là Từ Phong và Ông Tấn Hoa lại không bị ảnh hưởng.

Hình như thứ hai người họ nhìn thấy, trải qua không giống với những cảnh sát bình thường đó.

Chính vì đâu đâu cũng ngập tràn quỷ dị, mà họ lại không thể dùng ngôn ngữ để hình dung những điểm quỷ dị đó, cho nên chỉ có thể tới tìm Bạch Trân Trân, nhờ cô đích thân tới một chuyến, xem thử rốt cuộc là chuyện gì.

Bạch Trân Trân nhíu mày, không nói gì nhiều: "Vậy đi thôi, nhận nhiều tiền của các anh như vậy, nhận xong dĩ nhiên phải làm tốt, các anh đợi tôi chút, tôi đi thay đồ."

Bạch Trân Trân vừa nãy không định ra ngoài, sau khi tắm xong vẫn mặc đồ ở nhà, dĩ nhiên cô không thể mặc thành thế này đi, thế là quay về phòng thay một bộ đồ khác.

Áo ngắn tay bó sát và quần đùi bò lưng thấp lộ ra một khúc da thịt trắng trẻo mịn màng, cơ bụng và đường cong ở phần eo có thể thấy rõ.

Bạch Trân Trân soi gương, vô cùng hài lòng với cách ăn mặc của mình – cũng không ai quy định đi bắt quỷ trừ yêu thì không thể ăn mặc xinh đẹp.

Cô tiện tay chải mái tóc dài phủ sau lưng, thành thục dùng trâm gỗ đào bới búi tóc xinh đẹp.

Tốc độ trang điểm của mỹ nữ rất nhanh, Bạch Trân Trân thoa chút kem chống nắng, tô son, cả người lập tức khác hẳn.

Nhìn mỹ nhân xinh đẹp trong gương, trong đầu Bạch Trân Trân bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh tư sắc bình thường, dáng người phổ thông.

Cô hơi ngẩn ra, lại không bị ảnh hưởng gì, kiểm tra ba lô của mình, xác nhận đã mang đủ đồ, lúc này mới ra khỏi phòng.

Ông Tấn Hoa đưa một cái sandwich tới: "Đây là sandwich tôi vừa mới tiện tay làm, cô ăn một chút lót dạ."

Bạch Trân Trân mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn, trưởng khoa Ông, anh có lòng rồi."

Ông Tấn Hoa mỉm cười: "Không khách sáo, tiện tay mà thôi."

Từ Phong và Trần Tiểu Sinh đứng bên cạnh: "..."

Không biết vì sao, đột nhiên có một cảm giác bị rớt hạng...

Bình Luận (0)
Comment