Đương nhiên, thời gian tồn tại của loại cảm xúc này không dài, bốn người nhanh chóng rời khỏi phòng của Bạch Trân Trân, đi thang máy xuống lầu.
Cửa thang máy vừa mở ra, Bạch Trân Trân liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Bạch Trân Trân: "Chú cầu, chú tới đây làm gì?"
Trong lúc nói, Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa bọn họ ra khỏi thang máy.
Rõ ràng Cầu Quốc Hoa không ngờ giờ này Bạch Trân Trân còn phải ra ngoài, ông ấy nhíu mày, quan sát Bạch Trân Trân từ trên xuống dưới.
"Trân Trân à, sao cô lại ăn mặc thành thế này?"
Nói xong, ông ấy lại nhìn Từ Phong và Ông Tấn Hoa, còn Trần Tiểu Sinh, trực tiếp bị Cầu Quốc Hoa bỏ qua.
"Trân Trân à, hai người này là..."
Mặc kệ là Từ Phong hay Ông Tấn Hoa, điều kiện vẻ ngoài đều rất ưu tú, hai người không mặc đồng phục, vì vậy Cầu Quốc Hoa không nhận ra thân phận của họ.
Bạch Trân Trân cũng không giấu giếm, giới thiệu thân phận của họ: "Vị này là đốc sát Từ, Từ Phong, vị kia là trưởng khoa khoa giám định chứng cứ, Ông Tấn Hoa."
Cầu Quốc Hoa mỉm cười chào hai người, sau đó kéo Bạch Trân Trân sang một bên, nhỏ tiếng hỏi: "Trân Trân à, cô lăn lộn với người của đồn cảnh sát làm gì?"
Kết bạn với người ở đồn cảnh sát có thể gọi là lăn lộn sao?
Hơn nữa, tuy chú Cầu là trưởng bối của Bạch Trân Trân, nhưng quản hơi nhiều rồi nhỉ?
Cô cũng không phải trẻ con, một người thành niên hai mươi ba tuổi, còn phải bị trưởng bối quản thúc, ngay cả đối tượng qua lại cũng phải được ông ấy đồng ý sao?
Cầu Quốc Hoa thấy hình như Bạch Trân Trân tức giận, vội vàng giải thích: "Trân Trân, cô hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi chỉ là lấy làm lạ, sao cô lại dính dáng tới người của đồn cảnh sát?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cô sâu sắc nhìn Cầu Quốc Hoa, ánh mắt đó khiến Cầu Quốc Hoa tê rần da đầu, ông ấy có hơi mất tự nhiên cử động cớ thể, nghe thấy Bạch Trân Trân nói tiếp.
"Chú Cầu, chuyện của Tiêu Mỹ Kỳ trước đây chú cũng biết, cô ấy không phải chết do tai nạn giao thông, là bị người ta hại chết, bởi vì vụ án này, tôi đã quen được người ở đồn cảnh sát."
Sau khi quen biết lại có qua lại, đây không phải rất bình thường sao? Cầu Quốc Hoa căng thẳng như vậy, ngược lại trông có hơi không bình thường lắm.
"Hơn nữa, nhà tang lễ chúng ta không phải còn mở phòng riêng cho pháp y của đồn cảnh sát dùng sao? Người của nhà tang lễ và người của đồn cảnh sát qua lại không phải rất bình thường?"
Nếu cô nhớ không lầm, đôi lúc những Nhập Liệm Sư như họ vẫn sẽ được điều tới đồn cảnh sát, giúp khôi phục thi thể bị pháp y giải phẫu.
Dù sao thì pháp y giải phẫu thi thể là chuyên môn, nhưng chỉnh lý di thể lại là chuyên môn của Nhập Liệm Sư.
Người chuyên môn làm việc chuyên môn, không có vấn đề gì cả.
Cho nên Nhập Liệm Sư quen biết mấy cảnh sát, làm bạn với cảnh sát cũng không có vấn đề gì, dáng vẻ coi việc cô làm bạn với cảnh sát có vấn đề này của Cầu Quốc Hoa mới có vấn đề.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông ấy có hơi lúng túng xoa tay, muốn giải thích: "Trân Trân à, tôi không phải có ý đó, tôi..."
Bạch Trân Trân cảm thấy tiếp tục ở đây nói chuyện với Cầu Quốc Hoa hoàn toàn là lãng phí thời gian, thế là không chút khách sáo ngắt lời ông ấy: "Chú Cầu, rốt cuộc chú muốn nói gì? Tôi và bạn còn có chuyện phải làm, nếu chú không có việc gì, chúng tôi đi trước."
Lời chưa dứt, Bạch Trân Trân đã chuẩn bị đi qua Cầu Quốc Hoa rời khỏi đây.
Thế nhưng cô vừa mới có động tác, Cầu Quốc Hoa đã vô thức đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cô đừng đi, tôi quả thực có chuyện muốn nói với cô..."
Cầu Quốc Hoa nói xong, tay nắm lấy cánh tay của Bạch Trân Trân dùng sức hơn, ông ấy há miệng, muốn nói tiếp, nhưng Bạch Trân Trân lập tức rút cánh tay của mình khỏi tay Cầu Quốc Hoa, cô hoạt động cổ tay, nhíu mày nhìn ông ấy.
"Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân."
Thái độ này của cô không tính là tốt, Cầu Quốc Hoa ngẩn ra, trên mặt hiện ra vẻ tổn thương: "Trân Trân, có phải cô còn đang trách tôi sắp xếp việc ở nhà họ Kim cho cô không?"
Nếu không, không thể giải thích thái độ hờ hững phòng bị của Bạch Trân Trân đối với ông ấy, Bạch Trân Trân trước kia không phải như thế này.
Bạch Trân Trân: "Chú nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là không quen có người chạm vào tôi thôi."
Chuyện nhà họ Kim Bạch Trân Trân thật sự không so đo gì, dù sao tuy sau khi cô tới đó đã trải qua không ít chuyện, nhưng đồng thời, sau khi cô tới nhà họ Kim một chuyến, thu hoạch cũng không ít.
Mặc kệ nói thế nào, Cầu Quốc Hoa đã tặng cô một tràng phú quý ngập trời, Bạch Trân Trân thật sự không tới nỗi vì chuyện này mà trách Cầu Quốc Hoa.
Mặc kệ mục đích của Cầu Quốc Hoa là gì, cô có được lợi ích là thật, cái khác, cũng không cần phải so đo thêm.