Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 591 - Chương 591:

 Chương 591: Chương 591: Chương 591:

Cầu Quốc Hoa quan sát biểu cảm của Bạch Trân Trân, thấy cô thật sự không để ý những chuyện đó, lúc này ông ấy mới thở phào.

Bạch Trân Trân hoạt động cổ tay, liếc nhìn Cầu Quốc Hoa, phát giác đối phương bất an xoa tay, ánh mắt của cô càng sâu, lên tiếng trước khi Cầu Quốc Hoa mở lời.

"Chú Cầu, chú nên nhớ, tôi đang trong kỳ nghỉ năm."

Bây giờ mới qua hơn nửa tháng, kỳ nghỉ của cô vẫn còn mười mấy ngày, bây giờ Cầu Quốc Hoa tới, không phải là nhắm vào kỳ nghỉ của cô đó chứ?

Sự thật chứng minh suy đoán của Bạch Trân Trân không sai, Cầu Quốc Hoa tới thật sự là nhắm vào kỳ nghỉ của cô.

"Nhà tang lễ có một thi thể mới tới, hủy hoại cực kỳ nghiêm trọng, nhưng gia quyến của người đó có quyền có thế, ra giá rất cao, hi vọng chúng ta có thể cố hết sức khôi phục di thể của người chết, để người đó khôi phục dung mạo khi còn sống..."

Bạch Trân Trân lắc đầu như trống lắc, trực tiếp từ chối đối phương: "Không được, tôi không đi, Cường Tử, anh Phong, Anh Hùng, ai trong số họ không thể khôi phục thi thể? Chú không thể bắt một con cừu là tôi cạo lông mãi được chứ? Tôi không thích, chú tìm người khác đi."

Nếu là lúc đi làm cũng đành chịu, đó là công việc của Bạch Trân Trân, cô không từ chối Cầu Quốc Hoa được.

Nhưng bây giờ khác, cô đang trong kỳ nghỉ, sao Cầu Quốc Hoa cứ nhất thiết bắt một mình cô ra sức cạo lông cừu chứ?

Bạch Trân Trân để hai tay trước ngực, tạo ra hình chữ X to, từ biểu cảm tới tứ chi đều tỏ rõ ý cự tuyệt.

"Chú đừng tới tìm tôi, tôi không đi!"

Sau khi bỏ lại câu nói này, Bạch Trân Trân lại nói mình có việc phải làm, không thể nói nhiều với ông ấy, xoay bước chạy về hướng Từ Phong bọn họ.

"Đi mau đi mau, bị người ta đuổi được thì phiền phức!"

Bạch Trân Trân vừa chạy vừa gọi, sau đó chạy qua đám người bọn họ như một làn khói, chỉ để lại một bóng lưng cho họ.

Tuy Từ Phong, Ông Tấn Hoa không biết đã xảy ra cái gì, nhưng nhìn thấy Bạch Trân Trân đã chạy xa, họ cũng đuổi theo.

Cầu Quốc Hoa: "..."

Không phải, ông ấy còn chưa nói ra điều kiện, Bạch Trân Trân đã chạy mất, phản ứng của cô dữ dội như thế?

Ông ấy muốn đuổi theo, nhưng sau khi đi hai bước, bước chân của Cầu Quốc Hoa lại dừng lại.

Toàn thân Bạch Trân Trân viết đầy kháng cự, bây giờ cô giống như đứa trẻ trong thời kỳ phản nghịch, lòng kháng cự đối với trưởng bối là ông ấy cực kỳ nghiêm trọng.

Ông ấy nói đi đông, Bạch Trân Trân một mực phải đi tây, ông ấy nói chuyện này không thể làm, Bạch Trân Trân phải làm bằng được, mục đích chính là phản nghịch.

Đối mặt với Bạch Trân Trân như vậy, Cầu Quốc Hoa cảm thấy giống như đang đối mặt với một con nhím, căn bản không thể xuống tay.

Cảm giác mệt mỏi dâng trào lên, Cầu Quốc Hoa cảm thấy vô cùng uể oải, lại cảm thấy rất lực bất tòng tâm.

Ông ấy vịn tường, đi tới hàng ghế sát bên tường gần đó, sau khi tới nơi, Cầu Quốc Hoa gần như ngồi phịch xuống ghế.

Chuyện vừa mới xảy ra giống như gây nên một số ảnh hưởng với Cầu Quốc Hoa, điều này khiến sắc mặt ông ấy tái nhợt tới đáng sợ, cả người trông giống như đã mắc một trận bệnh nặng.

Bảo vệ cao ốc tuần tra đi tới, nhìn thấy bộ dạng này của Cầu Quốc Hoa, bảo vệ lập tức giật mình.

"Chú này, chú không sao chứ? Có cần tôi gọi xe cấp cứu cho chú không? Nhìn sắc mặt của chú rất không tốt..."

Cầu Quốc Hoa hít sâu vài hơi, cảm thấy cả người thoải mái hơn một chút, sau đó ông ấy xua tay với bảo vệ, rề rà móc ra một hộp thuốc từ trong túi áo.

Sau khi uống viên thuốc, sắc mặt của Cầu Quốc Hoa tốt lên thấy rõ, ông ấy thở hắt ra, nhìn bảo vệ vẫn luôn túc trực bên cạnh mình, chân thành nói cảm ơn.

"Cảm ơn cậu, vừa nãy chỉ là tôi phát bệnh, không sao, dọa cậu rồi, thật sự ngại quá."

Cầu Quốc Hoa giải thích nguyên nhân vừa nãy sắc mặt mình không tốt, bảo vệ thở phào, lúc này mới nói.

"Chú, chú không sao là tốt, dáng vẻ vừa nãy của chú thật sự dọa tôi rồi."

Sắc mặt vừa nãy của Cầu Quốc Hoa nhìn giống như người chết, khiến bảo vệ mới nhậm chức sợ khiếp.

Nếu ông ấy thật sự xảy ra chuyện gì trước mặt mình, bảo vệ cảm thấy mình sẽ lưu lại bóng ma cả đời.

Cầu Quốc Hoa giải thích, bày tỏ mình thật sự không sao cả, chỉ là quên uống thuốc, sau khi uống thuốc thì không có vấn đề gì nữa.

Bảo vệ đó cũng tốt bụng, anh ta bảo Cầu Quốc Hoa ở đây nghỉ ngơi thêm lát nữa, mình đến phòng bảo vệ rót nước cho ông ấy.

"Chú đợi tôi chút, tôi quay lại ngay."

Bảo vệ nói xong, chạy đến phòng bảo v ệ, nhưng đợi khi anh ta bưng nước đã rót xong quay về, Cầu Quốc Hoa vốn còn ở đây đã biến mất tăm.

Thấy ghế ngồi trống không, bảo vệ gãi đầu, lẩm bẩm một câu gì đó, uống hết nước trong ly.

***

"Sư phụ, vừa nãy khi chú Cầu tìm cô đã nói gì vậy?"

Sau khi lên xe, Trần Tiểu Sinh vẫn không nhịn được tò mò, hỏi Bạch Trân Trân vừa nãy Cầu Quốc Hoa tìm cô làm gì.

Bạch Trân Trân ngồi ì trên ghế, lười nhác nói: "Còn có thể làm gì? Lại nhận việc, bảo tôi quay lại làm việc."

Cầu Quốc Hoa tới tìm cô chắc chắn không phải việc tốt.

Bình Luận (0)
Comment