Không phải giống như cô nghĩ, lại muốn bảo cô quay về xử lý thi thể sao?
Bạch Trân Trân rất yêu thích công việc của mình, nhưng yêu thích thì yêu thích, cũng không có nghĩa cô phải dùng tất cả thời gian nghỉ ngơi vào công việc.
Cô cũng không phải không có chuyện riêng, vì sao phải dùng hết toàn bộ thời gian làm việc?
Có yêu thích công việc mấy, bị người ta cưỡng ép làm, cũng sẽ khiến mình cảm thấy không vui, nhà tang lễ cũng không phải chỉ có một mình Bạch Trân Trân là Nhập Liệm Sư, cứ bắt lấy cô không buông, nếu Bạch Trân Trân không tức giận mới lạ.
Trần Tiểu Sinh cũng cảm thấy Cầu Quốc Hoa làm việc quá đáng: "Sư phụ, có phải chú Cầu lớn tuổi rồi, mắc bệnh trì độn tuổi già không, nhà tang lễ từng ấy người, sao lại bảo cô quay về chứ?"
Trần Tiểu Sinh cũng cảm thấy Cầu Quốc Hoa làm không đúng.
Anh ta cũng theo bên cạnh Bạch Trân Trân một khoảng thời gian rồi, dĩ nhiên biết lúc làm việc, Bạch Trân Trân nghiêm túc nhường nào, tăng ca thức đêm là bình thường.
Nhưng bởi vì kỹ thuật của cô tốt, Cầu Quốc Hoa thường xuyên sắp xếp thi thể cho cô xử lý, còn lấy cớ là như vậy có thể rèn luyện cô.
Đây tính là rèn luyện cái gì? Cũng may Cầu Quốc Hoa trả tiền sòng phẳng, nếu không, Bạch Trân Trân căn bản sẽ không đồng ý.
Bạch Trân Trân thường nói, làm hòa thượng một ngày gõ chuông một ngày, ở chức vị công việc nào, lúc đi làm, cô sẽ ngoan ngoãn làm công việc họ sắp xếp cho cô, nhưng sau khi tan làm, cô sẽ không đi làm việc nữa.
Trần Tiểu Sinh gãi đầu, cẩn thận nhìn Bạch Trân Trân, sau khi ấp ủ một lúc mới nói: "Sư phụ, cô nói có phải chú Cầu cố ý nhắm vào cô không?"
Anh ta động não, nghĩ ra rất nhiều lý do: "Có phải là bởi vì lương của sư phụ cao quá, nhà tang lễ thu ít chi nhiều, cho nên muốn dùng cách này ép cô từ chức?"
"Không thì chính là bắt nạt chốn làm việc, cố ý ức hiếp nữ nhân viên duy nhất là cô?"
"Sư phụ, năng lực của cô mạnh như vậy, cho dù không làm ở đây cũng vẫn có thể tỏa sáng, hay là cô đừng làm ở đây nữa, đổi chỗ khác, như thế nào?"
"Sư phụ, hay là tôi quay về thương lượng với anh tôi, bảo anh ấy dọn tiệm nhang đèn đi, chúng ta mở một nhà tang lễ, như thế nào? Dù sao cũng đều kiếm tiền của người chết, có sư phụ ở đây, nhà tang lễ mới mở chắc cũng sẽ có mối..."
Mạng tư duy của Trần Tiểu Sinh rất rộng, càng nghĩ càng cảm thấy là lẽ này, thế là hưng phấn nói với Bạch Trân Trân kế hoạch của anh ta.
Bạch Trân Trân: "..."
Đối phương nhiệt tình như vậy, Bạch Trân Trân không tiện hắt nước lạnh vào anh ta, nhưng đợi sau khi sự nhiệt tình của anh ta giảm đi, Bạch Trân Trân âm u lên tiếng: "Mở nhà tang lễ, anh tưởng đơn giản như thế à?"
Trần Tiểu Sinh ngơ ngác nói: "Có gì khó sao?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cô thở dài một hơi, kiên nhẫn phổ cập cho đồ đệ ngốc không biết gì biết mở một nhà tang lễ rốt cuộc khó khăn cỡ nào.
Đầu tiên anh phải có một chỗ đúng chứ? Nhà tang lễ là nơi tiếp xúc với người chết, thuê chỗ cũng không có ai muốn cho thuê, chỉ có thể tự xây.
Nhưng Hương Giang tấc đất tấc vàng, nhà tang lễ xây ở nơi quá hẻo lánh thì không được, quá gần thành phố ồn ào cũng không được, nơi quá nhỏ chắc chắn không được, một chuỗi hạn chế như vậy, phạm vi có thể lựa chọn đã thu hẹp rất nhiều.
Càng đừng nói trong đó còn liên quan tới những chuyện phiền phức khác, thật sự tưởng dựa vào cô là có thể mở nhà tang lễ?
Nếu tiền Kim Thủ Thiên và Đàm Thanh cho cô lúc trước vẫn còn, cũng không phải không thể mở một nhà tang lễ, nhưng mấu chốt của vấn đề là bây giờ trong thẻ của Bạch Trân Trân chỉ còn lại hai trăm vạn, chút tiền này đủ làm gì?
"Các anh có rất nhiều tiền sao?"
Bạch Trân Trân nâng mắt nhìn Trần Tiểu Sinh, mở miệng hỏi một câu.
Trần Tiểu Sinh lắc đầu: "Có, nhưng không nhiều lắm, nhưng chúng tôi có thể cố gắng..."
Bạch Trân Trân ngắt lời anh ta, không chút khách sáo nói: "Vậy dựa theo tốc độ cố gắng của các anh, đoán chừng tôi sống hết đời, nhà tang lễ vẫn vô vọng."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Bạch Trân Trân tiếp tục cắm dao vào tim anh ta: "Có suy nghĩ như vậy rất tốt, nhưng làm người vẫn nên hiện thực một chút, anh nói có phải không?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Vốn dĩ còn hưng phấn nói với Bạch Trân Trân chuyện mở nhà tang lễ, kết quả lời của Bạch Trân Trân hiện giờ lại trực tiếp kéo anh ta vào hiện thực, mặt của Trần Tiểu Sinh xị xuống, trong giọng nói cũng có thêm vài phần bất lực.
"Sư phụ, thật sự hết cách sao?"