Có điều trước mắt việc này đã gần như thành công, chỉ cần gieo xuống một hạt giống trong lòng Bạch Trân Trân, hắn không cần làm gì khác, Bạch Trân Trân sẽ để hạt giống đó mọc rễ nảy mầm, từ đó trưởng thành thành đại thụ che trời.
Trời sinh đã có số tốt thì đã sao? Nếu không có đủ năng lực, trời sinh đã có số tốt cũng chỉ là vướng víu thôi, nếu cô không biết trân quý, vậy hắn không ngại lấy số tốt mà trời sinh này.
Người đàn ông này không có ở lại lâu, chỉ nhìn chằm chằm phòng đối diện một hồi, thân hình đã ẩn vào trong hắc ám, rất nhanh đã không thấy tung tích.
Trong căn phòng nhỏ đối diện, hai người giấy nhỏ bên trên điện thờ châu đầu vào nhau xì xào bàn tán.
Vương Lệ Mai khều chồng của mình, nhỏ giọng nói: "Anh Thọ, vừa mới có phải anh cũng cảm thấy hơi là lạ đúng không?"
Lệ quỷ vốn không cần ngủ, có điều tình trạng của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai vẫn còn có chút khác biệt.
Sau khi bắt được hung thủ sát hại bọn họ, bọn họ vốn có thể đi đầu thai, có điều Bạch Trân Trân nói tình trạng của bọn họ không tốt lắm, cần ở chỗ cô nuôi dưỡng một khoảng thời gian, cho nên đã giữ hai lệ quỷ lại.
Về phần Vương Lệ Hoa, cô ta bị Vương Uy tra tấn đến mức linh hồn suy yếu, không thể nán lại ở nhân gian thời gian dài, Bạch Trân Trân đưa cô ta vào địa phủ trước, về phần Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ, cô nói phải nuôi bọn họ thêm một khoảng thời gian, dùng hương hỏa rút đi lệ khí trên người bọn họ.
Lệ khí trên người quỷ hồn quá nhiều không tốt, hai người bọn họ nếu nói chính xác thật ra đã không được xem là lệ quỷ rồi, dù sao hung thủ đã bị đem ra trước công lý, oán khí của hai người bọn họ cũng tan. Có điều mặc dù bọn họ không phải là lệ quỷ, lại vẫn có thực lực của lệ quỷ. Ba cây nhang Bạch Trân Trân dâng mỗi ngày cũng không phải cúng phí công.
Trước đó Vương Lệ Mai đã nhận ra một vài điểm không đúng lắm, cô không rõ đối phương là cái gì, nhưng tên kia cho cô cảm giác áp bức rất mạnh, cho nên Vương Lệ Mai hoàn toàn không dám tùy tiện làm cái gì.
Hiển nhiên Lý Kim Thọ có cảm giác giống Vương Lệ Mai, anh ta nắm tay Vương Lệ Mai, nhẹ giọng nói: "Em đừng sợ, tên kia cũng đã đi rồi, tên đó cũng không gây thương tổn chúng ta, có lẽ chỉ là đi ngang qua mà thôi..."
Hai người bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng được đối phương rất mạnh, vậy đối phương xử lý bọn họ cũng dễ như ăn cơm, có điều hai người bọn họ không bị thương tích gì, thế thì có lẽ không phải là nhằm về phía bọn họ.
Một nơi như Hương Giang, các nhân vật có máu mặt ẩn mình cũng không ít, có lẽ chỉ là một nhân vật có máu mặt nào mượn đường cũng khó nói.
"Có phải không?"
Vương Lệ Mai bán tín bán nghi, có hơi không quá tin tưởng kiểu lí do thoái thác này.
Còn Lý Kim Thọ lại chắc chắn nói: "Nhất định là như vậy, em đừng suy nghĩ nhiều, không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi..."
Lý Kim Thọ nói, xoa đầu Vương Lệ Mai, kéo cô nằm xuống.
Thật ra không gian trong bàn thờ cũng không nhỏ, hiện tại thứ hai người bọn họ đang dùng là thân thể người giấy nhỏ, không gian trong bàn thờ đủ cho bọn họ hoạt động.
Nhưng cho dù đã nằm xuống, Vương Lệ Mai vẫn hơi tinh thần không tập trung lắm, cuối cùng cô vẫn ngồi dậy, nhỏ giọng nói: "Em vẫn không yên lòng, chi bằng chúng ta đi tìm Trân Trân nói một tiếng?"
Vương Lệ Mai cảm thấy Bạch Trân Trân đủ thông minh, hiện tại lại còn làm đại sư, có lẽ là cô có thể đoán ra đối phương là tốt hay là xấu, mặc dù Vương Lệ Mai không có chứng cứ gì, nhưng cô dựa theo trực giác của phụ nữ, luôn cảm thấy kẻ đáng gờm nào đó không có lòng tốt.
Lý Kim Thọ: "..."
Vương Lệ Mai đã nói như vậy, Lý Kim Thọ còn có thể nói cái gì? Nhìn thấy cô vợ trẻ nhà mình hiện tại sắp chuẩn bị đi qua, Lý Kim Thọ vội vàng kéo cô lại.
"Lệ Mai, Trân Trân em ấy mới vừa nằm ngủ chưa bao lâu, bây giờ em qua đó không phải là quấy rầy em ấy sao? Em ngoan chút nhé, chờ trời sáng chúng ta lại sang."
Lý Kim Thọ nói, tên kia hình như đã rời đi rồi, đủ chứng minh nguy hiểm đã gần như được giải trừ, hiện tại qua đó tìm Bạch Trân Trân cũng chỉ khiến cô tăng thêm phiền não, chẳng bằng buổi sáng ngày mai đi nói với cô cũng không muộn.
"Trân Trân là người, mấy ngày gần đây em ấy loay hoay bận rộn quá, dù sao chúng ta cũng phải để em ấy nghỉ ngơi thẳng giấc nhỉ?"
Lý Kim Thọ nói rất hợp lý, Vương Lệ Mai ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy hợp lý, cô dứt khoát không suy nghĩ lung tung, nhắm mắt lại nằm xuống.
"Ngủ đi."
Vương Lệ Mai nói xong, lập tức chìm vào trong mộng đẹp.