Ngay lúc anh ta có ý định mở miệng giải thích gì đó, Bạch Trân Trân đã mở miệng trước một bước: "Năm phút hết rồi, tôi trở về đi ngủ, anh cũng đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đến nhà tang lễ."
Sau khi vứt lại câu nói này, Bạch Trân Trân vỗ vỗ vai Trần Tiểu Sinh, nở một nụ cười xán lạn với anh ta, sau đó quay người trở về phòng.
Mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, lúc này Trần Tiểu Sinh mới dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, anh ta vỗ vỗ mặt mình, nhỏ giọng thầm thì câu gì đó, bấy giờ mới chậm rãi đi về phòng nghỉ ngơi.
Chất lượng giấc ngủ của Trần Tiểu Sinh cũng không tệ, sau khi trở về ngã xuống giường là ngủ mất.
Có điều Bạch Trân Trân lại không buồn ngủ lắm, cô nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn đèn có tạo hình độc đáo trên trần, không hiểu sao cảm xúc có chút hậm hực.
Mấy ngày nay các sự kiện cứ nối đuôi nhau xảy ra, khiến Bạch Trân Trân mãi mà không có khoảng trống thở một hơi, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi, nhưng lại bị những giấc mộng quái đản lấp kín đầu óc.
Bạch Trân Trân biết mình có một giấc mơ đặc biệt, nhưng trong mơ đã xảy ra chuyện gì thì sau khi tỉnh lại lại không nhớ rõ lắm.
Cô chỉ nhớ hình như mình ở trong mơ tính kế ai, sau đó làm vài chuyện gì, nhưng sau khi tỉnh lại thì ký ức trong giấc mơ biến mất, thứ ở lại chỉ có một chút lòng cảnh giác, còn lại đã không còn cái gì nữa.
Cô đã kiểm tra thân thể và linh hồn của mình, xác nhận chưa từng xuất hiện bất thường nào, nhưng cô lại quả quyết nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mỗi khi thế này, Bạch Trân Trân sẽ cảm thấy mình tài nghệ không đủ tinh, nếu không sẽ không bó tay chịu trói với sự việc thế này.
Cô muốn liên hệ với nhóm Hách Cầm Vận, Đỗ Văn Khiết, nhưng hai người đó luôn luôn bị mất liên lạc, Bạch Trân Trân muốn tìm người có thể giải thích cho mình cũng tìm không thấy.
Cô thở dài một hơi, vuốt vuốt mi tâm, vẻ mặt dần dần xuất hiện vẻ mệt mỏi.
Đến khi nhận ra hình như mình đã đi vào ngõ cụt, Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, lại nhắm mắt lại.
Sau khi chiếc não đã không hoạt động nổi đã ngừng suy nghĩ nhiều, rất nhanh cơn mơ màng đã cuốn tới, hô hấp Bạch Trân Trân trở nên ổn định, không đầy một lát, đã chìm vào trong giấc mơ.
Lúc Bạch Trân Trân ngủ, một sợi sương mù thật mỏng thuận theo khe hở cửa sổ chui vào trong phòng, đám sương mù đó tiếp cận tới gần Bạch Trân Trân giống như là có ý thức, nó vòng quanh Bạch Trân Trân hai vòng, quen cửa quen nẻo đi vào trong giấc mơ của cô.
Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên xảy ra bất thường, hào quang màu vàng nhạt đột nhiên phát sáng lên, đám sương mù đó sau khi chạm đến ánh sáng vàng, trong nháy mắt đã bị tan rã hơn phân nửa.
Sương mù vốn vô hình vô dạng, nhưng lúc này đám sương mù đó đang vặn vẹo giống như trở thành một hình thù người bé nhỏ, trước lúc ánh sáng vàng cắn nuốt nó triệt để, nó hốt hoảng chạy trốn. Sương mù thuận theo khe hở cửa sổ chui ra ngoài, lúc này nó trông mỏng manh hơn rất nhiều, dường như chỉ một cơn gió đã có thể thổi tan nó vậy.
Sau khi rời khỏi nhà Bạch Trân Trân, đám sương mù kia bay trôi lửng lờ, chui vào phòng số bốn lẻ tám đối diện.
Bốn lẻ tám vốn là căn hộ của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, sau khi xảy ra án giết người, căn hộ này đã bị cảnh sát niêm phong.
Bởi vì kia đôi vợ chồng trẻ chết quá thảm, căn phòng này đã biến thành một căn phòng có ma, có lẽ phải khống chế một khoảng thời gian rất lâu, mãi cho đến người có gan kế tiếp mua xuống thì e là căn hộ này mới có thể lại thấy ánh mặt trời.
Nhưng lúc này ở trong căn hộ của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, lại có một người đàn ông mặc quần áo màu đen đứng đấy.
Trên đầu của tên đó đội mũ trùm thật to, cả khuôn mặt đều bị che khuất, khiến cho người ta nhìn không rõ lắm dáng vẻ của tên đó.
Vốn dĩ người đàn ông ngay đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi đám sương mù nhàn nhạt chui vào từ cửa sổ, tên đó bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sắc bén đặt vào đám sương mù vừa chui vào.
Khi thấy sương mù mỏng manh đến mức sắp biến mất, sắc mặt của tên đó khẽ thay đổi, lúc này đã bất chấp tất cả, lấy ra một bình ngọc nhỏ từ trong ngực ra, tỉ mỉ thâu đám sương mù đó vào trong bình ngọc nhỏ.
Đợi đến khi sương mù đã được thâu vào hoàn toàn, tên đó mới đóng nắp lại, tiếp đó tên đó đặt bình ngọc nhỏ ở bên tai, như thể đang lắng nghe cái gì.
Qua hồi lâu sau, người đàn ông đặt bình ngọc nhỏ xuống, sắc mặt của tên đó đen như đáy nồi, ngước mắt nhìn về phía căn hộ đối diện.
Ngược lại là tên đó đã coi thường con oắt kia, cô có năng lực bậc này, chẳng qua nếu kim vận nữ dễ dàng trúng chiêu như vậy thì cũng quá thẹn với số đỏ mà thiên mệnh cho cô.