Sau khi xem hết một bộ phim, Bạch Trân Trân phủi tay, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Nào biết Trần Tiểu Sinh im lặng, không sinh sự từ nãy tới giờ bây giờ lại mở miệng gọi Bạch Trân Trân lại.
"Sư phụ, chúng ta tâm sự được không?"
Bạch Trân Trân quay đầu nhìn thoáng qua Trần Tiểu Sinh, trên mặt anh ta toát ra vẻ van nài rõ rệt.
Rõ ràng đã là người ba mươi sáu tuổi rồi nhưng trông vẫn như một đứa bé, từ trên xuống dưới hiện lên sự ngây ngô, tinh khôi và ngốc nghếch chỉ có một đứa trẻ mới có.
Bạch Trân Trân: "..."
Nể tình anh ta đáng thương như thế, Bạch Trân Trân miễn cưỡng đồng ý: "Cho anh năm phút."
Hiện tại đã hơn một giờ, cô nên đi nghỉ ngơi rồi, không có thời giờ ở chỗ này lãng phí với Trần Tiểu Sinh.
Cũng may Trần Tiểu Sinh không phải thật sự ngốc đến mức vô biên vô hạn, nhìn thấy Bạch Trân Trân đồng ý, anh ta thở dài một hơi, lập tức hí ha hí hửng đỡ Bạch Trân Trân ngồi xuống.
"Sư phụ, tôi nghe chú Cầu nói muốn giao nhà tang lễ cho sư phụ, ông ấy nói ông ấy đã lập di chúc ổn thỏa luôn rồi, có chuyện này sao?"
Trong trí nhớ của anh ta, hai người Bạch Trân Trân và Cầu Quốc Hoa không thân chẳng quen, gia nghiệp của ông lớn như thế nhưng đều cho Bạch Trân Trân tất cả sao?
Chuyện này có nghe như thế nào cũng thấy bất hợp lý, Trần Tiểu Sinh cứ mãi lầm bầm, không rõ rốt cuộc là thật hay là giả, cho nên đã dứt khoát hỏi thử Bạch Trân Trân, xem xem chuyện này là thế nào.
Bạch Trân Trân: "Ông ấy có nói như vậy, có điều có phải thật hay không, tôi không rõ."
Lòng người dễ đổi thay, Bạch Trân Trân không phải là người dễ dàng tin tưởng cam kết của người khác, coi như bây giờ nói một cách ba hoa chích chòe, nhưng lợi ích còn chưa rơi vào trong tay cô, Bạch Trân Trân vẫn không tin.
Vẽ bánh vẽ, ai không biết chứ? Nếu tin vào cái bánh vẽ đối phương vẽ, đó mới là kẻ ngu.
"Về phần vì sao ông ấy cho tôi, điều này tôi cũng không được rõ lắm, chú Cầu là quen biết cũ với sư phụ tôi, tôi suy đoán chắc là bởi vì điều này. Yêu ai yêu cả đường đi, ai mà biết được, dù sao cũng là suy nghĩ của ông ấy, tôi không thể làm sáng tỏ được."
Cứ để Trần Tiểu Sinh ở đó nghĩ trái nghĩ phải, hoài nghi chuyện này hoài nghi chuyện kia, chẳng bằng để cô nói rõ ngay từ đầu.
"Con người chú Cầu, anh đừng nhìn vào ông ấy có dáng vẻ ổn trọng, nhưng trên thực tế là kẻ há mồm không biết giữ cửa. Lúc quá phấn khích, cái gì ông ấy cũng có thể nói được, nhưng có làm được hay không, thì xem như là hai chuyện rồi."
Bạch Trân Trân không có bao nhiêu tín nhiệm dành cho Cầu Quốc Hoa.
Trên thực tế trong trí nhớ của nguyên chủ, Cầu Quốc Hoa người quen biết cũ này của sư phụ dường như ngoại trừ sắp xếp cô vào nhà tang lễ đi làm ra thì không có quan tâm cô cái gì nữa.
Nguyên chủ và Cầu Quốc Hoa rất ít khi gặp nhau, đều là sau khi Bạch Trân Trân xuyên qua, sau khi bộc lộ tay nghề siêu quần của mình, bọn họ mới lui tới nhiều hơn. Đương nhiên, sau khi bắt đầu trò trốn tìm này, chỉ tên Cầu Quốc Hoa là thi thể gì cũng tiếp đón, ra sức áp bách Bạch Trân Trân. Mặc dù Bạch Trân Trân chưa từng làm mấy lần, nhưng mỗi hành vi, cử chỉ của đối phương vẫn khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Đánh giá cô dành cho chú Cầu trước đó xem như còn tạm được, nhưng dạo gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, dẫn đến đánh giá Bạch Trân Trân dành cho chú Cầu đã tụt dốc không phanh.
Lúc cô đối mặt với Cầu Quốc Hoa, đối phương chắc chắn không chiếm được lợi lộc gì, nhưng có Trần Tiểu Sinh ở đây, Bạch Trân Trân không dám bảo đảm. Trần Tiểu Sinh có đầu óc, nhưng không nhiều, anh ta là một kẻ rất dễ bị người khác dụ dỗ. Vừa rồi chỉ mới đi ra ngoài với Cầu Quốc Hoa chốc lát, nhưng anh ta đã có tình đồng cảm nồng nàn dành cho ông, sau khi trở về còn có ý định thuyết phục Bạch Trân Trân đồng cảm với ông nhiều hơn...
Bạch Trân Trân rất khó đánh giá loại hành vi này của Trần Tiểu Sinh, những chuyện như nâng cao trí thông minh không phải chỉ cần một ngày, hai ngày là làm được, cô chỉ có thể cho Trần Tiểu Sinh một cảnh báo, để trong lòng của anh ta có phòng bị.
Đương nhiên, đối với việc Trần Tiểu Sinh có thể phòng bị được Cầu Quốc Hoa hay không, Bạch Trân Trân bảo trì thái độ hoài nghi. Dù sao chuyện Trần Tiểu Sinh ngu là chuyện mọi người đều biết, anh ta đối diện với Cầu Quốc Hoa, dường như tỉ lệ không bị lừa gạt không lớn.
"Sư phụ, tôi cảm thấy ánh mắt sư phụ nhìn tôi vừa rồi hình như hơi kỳ lạ."
Trần Tiểu Sinh sợ hãi nói một câu, luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi Bạch Trân Trân nhìn anh ta giống như đang nhìn đồ đần.
Bạch Trân Trân điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêm trang nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có nghĩ như vậy."
Trần Tiểu Sinh: "..."