Mặc dù Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết đều nói thiên phú Bạch Trân Trân rất cao, hai người bọn họ và hai người Kỳ Lỗi, Vương Chiêu đều ngấm ngầm muốn bế Bạch Trân Trân về trong môn phái mình. Nhưng Bạch Trân Trân cảm thấy thiên phú cao và năng lực mạnh là hai chuyện khác nhau, chí nguyện của cô không ở đây, sẽ không có nhân vật có máu mặt trong Huyền Môn cố gắng tìm đến cô.
"Huống chi nếu như người kia thật sự không có ý tốt, hai người còn có thể an ổn xuất hiện ở trước mặt em sao?"
Sau khi Bạch Trân Trân phân tích các kiểu vấn đề, cuối cùng nói một câu thế này.
Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy, thở dài một hơi, nỗi lòng lo lắng cũng an yên theo.
Lý Kim Thọ vỗ vỗ đầu Vương Lệ Mai, ấm giọng nói: "Lần này em yên tâm rồi chứ? Đừng cứ nghi thần nghi quỷ nữa."
Vương Lệ Mai bắt đầu cười ha ha, ngượng ngùng nói: "Em cũng là lo cho Trân Trân, ngộ nhỡ người kia là nhằm về phía Trân Trân, em ấy cũng có phòng bị trước chẳng phải sao?"
Hai người giấy nhỏ anh nói em nghe, em nghe anh nói, nói một lúc lại thắm tha thắm thiết ôm nhau.
Bạch Trân Trân quan sát kỹ linh hồn của Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ, phát hiện linh hồn khuyết tổn trước đó của bọn họ đã gần như sắp được bổ sung đủ rồi, ba cây nhang cô dâng mỗi ngày dẫu sao cũng không phí công.
"Hôm nay em muốn đến nhà tang lễ, áng chừng sẽ bận rộn đến tối mịt, hai anh chị đi theo em đi."
Bạch Trân Trân nâng hai người giấy nhỏ lên, cười nói.
Sau khi hai người giấy nhỏ hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, vẫn là Vương Lệ Mai mở miệng trước một bước: "Trân Trân, vẫn là để anh chị ở nhà giữ nhà đi, thế này chẳng may có người tới, anh chị cũng có thể nhắc nhở em một câu."
Lý Kim Thọ cũng nói theo: "Đúng vậy, Trân Trân, vẫn là để anh chị ở nhà đi, ngày đó không phải còn có người vào phòng em động tay động chân, em suýt nữa đã trúng chiêu sao?"
Trước đó bọn họ bị Trần Tiểu Sinh mang theo ra ngoài, sau đó có người động tay động chân trong phòng Bạch Trân Trân, bàn tay ma quái phía sau màn vẫn chưa bắt được, bây giờ hai người bọn họ đi theo Bạch Trân Trân ra ngoài, lại có người đến thì phải làm sao?
Hai người bọn họ nhắc đến chuyện này, Bạch Trân Trân lập tức sửng sốt chốc lát, vẻ mặt cũng có phần trầm ngâm.
Chuyện này... Cô thế mà đã không nhớ còn nhớ, nếu như không phải Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ đề cập, cô thậm chí đã quên trước đó có người động tay động chân trong phòng cô. Nhưng chuyện này rõ ràng chưa qua bao lâu, bởi vì điều này, cô thậm chí còn giận chó đánh mèo lên Trần Tiểu Sinh, muốn trục xuất sư môn anh ta. Về sau sau khi cô bình tĩnh lại mới không nhắc lại chuyện này, rõ ràng chuyện chưa qua đi bao lâu nhưng cô vậy mà đã quên lãng... Không đúng, có lẽ không phải là lãng quên, mà là vô thức không để ý đến chuyện này.
Sắc mặt Bạch Trân Trân có chút nghiêm nghị, cô nhớ tới lời Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai nói, có một nhân vật đáng gờm xuất hiện ở nơi này, sợ là đối phương thật sự đã động tay động chân với cô rồi. Nhưng những cách thức huyền học Bạch Trân Trân biết thật sự quá ít, phải chăng thân thể của mình đã xảy ra vấn đề, hiện tại cô cũng không thể xác định. Dù sao cô đã từng kiểm tra, hình như không có chỗ nào có vấn đề, thế nhưng ký ức xảy ra vấn đề lại là thật...
"Trân Trân, em không sao chứ?"
Hai người giấy nhỏ phát hiện sắc mặt Bạch Trân Trân không được vui lắm, bọn họ lo âu mở miệng dò hỏi, muốn biết tình hình của cô ấy như thế nào.
Bạch Trân Trân lấy lại tinh thần, lắc đầu với hai người giấy nhỏ, ấm giọng nói: "Em không sao, anh chị đừng lo lắng."
Cô không có đề cập đến hoài nghi của mình, chỉ chuyển hướng chủ đề, nói tiếp chuyện muốn dẫn bọn họ đến nhà tang.
Trước đó Bạch Trân Trân còn cảm thấy để hai người bọn họ ở nhà, nếu như gặp phải chuyện gì, hai người bọn họ cũng có thể nhắc nhở cô một hai. Nhưng lúc này sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Trân Trân mới nhận ra ý nghĩ này của mình có phần đương nhiên quá mức. Cô vẫn cho là cô nhận biết bản thân rất rõ ràng, thế nhưng mãi đến ban nãy, Bạch Trân Trân mới nhận thức được một việc, mặc dù cô một mực nói mình là kẻ biết lỏm bõm, nhưng thật ra trong lòng cô cô đã cảm thấy thực lực mình vẫn rất mạnh.
Cô đánh giá cao năng lực của mình, cũng đánh giá cao năng lực của Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, cô để hai người bọn họ lại, cho là mình có thể bảo vệ được bọn họ, nhưng trên thực tế nếu quả thật một Huyền Thuật Sư thực lực đáng khiếp sợ tới, với trình độ gà mờ của Bạch Trân Trân thì hoàn toàn không có cách nào bảo vệ bọn họ. Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai đã rất thảm rồi, nếu như lại vì mình mà kéo bọn họ theo, cả một đời cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
"Anh chị cứ ở nhà mãi cũng không tốt, em dẫn anh chị đến nhà tang lễ nhé, chờ buổi tối, em mượn âm khí của nhà tang lễ, đưa anh chị vào địa phủ."
Nghe thấy Bạch Trân Trân nói muốn đưa bọn họ vào địa phủ, Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ đều sợ hãi, hai người giấy nhỏ bay lên, bay tới bay lui trước mặt Bạch Trân Trân.