"Trân Trân, sao đột ngột vậy? Không phải em nói hồn thể anh chị phải nuôi dưỡng thêm một khoảng thời gian sao?"
Hiện tại cô đột nhiên nói muốn đưa bọn họ đi, trong lòng hai người sinh ra cảm giác là lạ, cảm thấy Bạch Trân Trân quyết định đột ngột thế này như thể đang dự phòng điều gì.
Có điều nét mặt Bạch Trân Trân không có thay đổi gì, cách nói chuyện kín kẽ giọt nước cũng không lọt: "Trước đó đúng là em đã nói vậy, có điều dưỡng lâu thế này rồi, linh hồn của anh chị đã được nuôi dưỡng rất tốt rồi, người quỷ khác đường, em rất muốn ở chung với anh chị thêm chút thời gian, nhưng em không thể ích kỷ thế được, em nên để anh chị đi vào địa phủ rồi."
Giải thích của cô hợp tình hợp lý, mặc dù Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ vẫn cảm thấy chỗ nào kỳ lạ, nhưng bọn họ lại không tìm thấy vấn đề ở đâu.
Vẻ mặt Bạch Trân Trân từ đầu đến cuối luôn mỉm cười, thần thái rất nhẹ nhõm, cô tìm hộp gỗ đàn hương, bỏ hai người giấy nhỏ vào, sau đó chuẩn bị sẵn sàng ít nhang trầm và thỏi vàng ròng, cô cũng mang theo không ít bùa cô vẽ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chờ khi làm xong xuôi đi ra, Trần Tiểu Sinh đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi nhìn thấy Bạch Trân Trân, anh ta lập tức gọi cô tới ăn sáng.
"Sư phụ, tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong chúng ta đến nhà tang lễ."
Sau khi hai người cùng nhau ăn bữa sáng, lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Tiểu Sinh nhìn mang theo Bạch Trân Trân bao lớn bao nhỏ, không chắc chắn hỏi: "Sư phụ, sư phụ mang nhiều đồ vậy làm gì?"
Nhang trầm và thỏi vàng ròng này đều là đồ đốt cho người chết, Bạch Trân Trân mang theo cả một bao lớn như thế làm cái gì?
Chuyện này cũng không có gì đáng giấu diếm, Bạch Trân Trân cười cười, đáp: "Tôi chuẩn bị đưa anh Thọ và chị Mai đi."
Trần Tiểu Sinh sửng sốt giây lát, thốt lên: "Sư phụ, sao đột ngột vậy?"
Trước đó không phải đã nói phải nán lại thêm một khoảng thời gian sao? Sao đột ngột thế đã muốn đưa bọn họ đi rồi?
Cho dù ngay trước mặt Trần Tiểu Sinh, Bạch Trân Trân cũng không nói ra lo lắng của mình, cô thở dài một hơi, sâu xa nói: "Kế hoạch không theo kịp thay đổi, vốn dĩ tôi định kết thúc kỳ nghỉ rồi đưa bọn họ đi, có điều hôm nay phải đến nhà tang lễ, tôi bèn nghĩ thuận đường đưa bọn họ đi luôn."
Người quỷ khác đường, hai người bọn họ hiện tại đã không phải là lệ quỷ nữa, nếu như nán lại nhân thế thời gian dài, đối bọn họ cũng không có lợi ích gì. Người, sau khi chết, hồn về địa phủ, sau khi oan nghiệt đã giải quyết hoàn tất, là có thể chờ đầu thai.
"Bọn họ là quỷ không phải người, cứ mãi ở lại nơi này cũng không tốt."
Mặc dù Bạch Trân Trân làm thân thể người giấy nhỏ cho bọn họ, để bọn họ vào ban ngày cũng có thể tự do hoạt động, nhưng bọn họ thân là quỷ hồn, bị hạn chế cũng rất nhiều. Hơn nữa hai người bọn họ không quá bằng lòng ra ngoài, phần lớn đều ở trong bàn thờ, coi như không có nguyên nhân này, năm rộng tháng dài dần dà trôi qua, cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Cũng chỉ là đưa bọn họ đi sớm mà thôi, không được xem là chuyện lớn gì.
Bạch Trân Trân giải thích đơn giản một lần, Trần Tiểu Sinh cũng không hoài nghi cái gì, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi.
"Tôi còn muốn ở cùng bọn họ thêm chút, ôi... Sư phụ, vậy ban đêm sư phụ đưa bọn họ ra đi phải dẫn tôi theo, tôi muốn tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng."
Bạch Trân Trân gật đầu: "Có thể, anh xếp thỏi vàng ròng này nhiều chút, ban đêm tôi cần dùng."
"Được."
Đối thoại của hai người đều truyền vào bên trong hộp gỗ đàn hương và vào trong tai Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai.
Sau khi nghe xong lời bọn họ nói, Lý Kim Thọ vỗ vỗ đầu Vương Lệ Mai, bất đắc dĩ nói: "Lần này em yên tâm chưa? Chỉ là đúng lúc mà thôi, Trân Trân nói cũng không sai, chúng ta là quỷ không phải người, cứ mãi ở lại nơi này cũng không có lợi ích gì."
Vương Lệ Mai trầm ngâm không nói, cũng không biết có nghe lọt tai chuyện này hay không.
Trong lòng cô vẫn có chút bất an, nhưng lời Bạch Trân Trân nói lại không có chút sơ hở nào, cuối cùng cô vẫn đè nén những bất an đó xuống.
***
Cầu Quốc Hoa mới sáng sớm là tới rồi, lúc sắp đến giờ làm việc, ông chạy ra từ văn phòng, luôn luôn canh giữ ở cổng nhà tang lễ.
Nhìn quanh cả buổi, trông nhìn sao sáng ngóng trông mặt trăng, cuối cùng đã trông được Bạch Trân Trân đến.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, cảm xúc Cầu Quốc Hoa không hiểu sao kích động, sau đó ông bước nhanh nghênh đón, ân cần lấy đồ trong tay Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cuối cùng cô đã đến, có mệt không? Tôi có mua cà phê cho cô, còn có bánh gatô cô thích nhất, cô ăn trước một miếng rồi đi làm việc."
Thái độ của ông quá ân cần làm cho Bạch Trân Trân cảm thấy rất không quen, lông mày của cô nhíu lại, nhích sang bên cạnh một bước, tạo ra khoảng cách giữa mình và Cầu Quốc Hoa.
"Tôi đã hứa với chú thì chắc chắn sẽ không nuốt lời, chú Cầu, dáng điệu của chú kỳ lạ quá, có thể trông bình thường một chút được không?"
Bạch Trân Trân không nhịn được, cằn nhằn một câu, cứ cảm thấy dáng điệu của Cầu Quốc Hoa như hiện tại thật sự là làm cay mắt.
Tốt xấu gì cũng là chưởng quản của nhà tang lễ, ở cửa chính làm thế này, ông không thèm hình tượng của mình rồi à?