Cầu Quốc Hoa cười he he, rất vô tư nói: "Tôi đã mấy tuổi rồi, tôi có hình tượng hay không tôi cũng không thèm để ý, tôi chỉ muốn nghênh đón cô mà thôi, thế này cũng không có phá hỏng hình tượng gì đúng không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Được thôi, Cầu Quốc Hoa khăng khăng như thế, Bạch Trân Trân cũng không thể nói gì hơn.
Người trong suốt Trần Tiểu Sinh bị phớt lờ: "..."
Anh ta lớn thế này mà ở đây chỉ còn chút xíu, Cầu Quốc Hoa thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không liếc nhìn anh ta, thế này cũng quá quá đáng rồi đó?
Chỉ là lời này anh ta không tiện nói, thế là Trần Tiểu Sinh cứ vậy vừa phụng phịu ở một bên mãi, vừa đi theo bọn họ vào nhà tang lễ.
Bạch Trân Trân nghỉ ngơi hơn nửa tháng, nhưng phòng làm việc của cô vẫn sạch sẽ, không nhiễm bụi mịn, Cầu Quốc Hoa ở một bên khoe thành tích: "Đây đều là tôi thu dọn, biết cô thích sạch sẽ, mỗi ngày tôi đều tới thu dọn phòng làm việc của cô, thế nào, tôi làm tốt lắm đúng không?"
Bạch Trân Trân: "Cũng tốt."
Nhìn thấy Cầu Quốc Hoa vẫn đang vắt hết óc nghĩ phải nói thế nào với Bạch Trân Trân, cô thở dài một hơi, trong giọng có thêm mấy phần bất đắc dĩ.
"Chú Cầu, chúng tôi đã tới rồi, chú còn sợ tôi nửa đường bỏ gánh không làm sao?"
Người lớn tuổi như vậy mà cứ phải lấy lòng cô thế này, Bạch Trân Trân cũng rất áp lực tâm lý có được không?
Cầu Quốc Hoa lập tức nói: "Không sao, không sao, tôi không phải sợ cô bỏ gánh không làm, là đã lâu không gặp mặt rồi, tôi muốn trò chuyện tận hứng chốc lát với cô."
Bạch Trân Trân: "..."
Đã lâu không gặp? Người buổi tối hôm qua cô nhìn thấy trong nhà là quỷ sao?
Có điều ông đã muốn lượn lờ ở đây thì Bạch Trân Trân cũng không nói gì nữa.
Chờ sau khi vào phòng trang điểm cho người đã mất, nhìn thấy thi thể lấy ra từ trong kho lạnh, Bạch Trân Trân rơi vào trong lặng im.
Bình thường Cầu Quốc Hoa cũng không tới phòng trang điểm cho người đã mất, nhưng hôm nay ông vẫn vào theo, nhìn thấy sắc mặt Bạch Trân Trân không tốt, Cầu Quốc Hoa chột dạ nói: "À ừ, Trân Trân, ở trong đó có lẽ có tí ti hiểu lầm..."
"Trước đó tôi cũng có nói, thi thể bị tổn hại rất nghiêm trọng..."
Bạch Trân Trân lạnh lùng nhìn Cầu Quốc Hoa một cái, hỏi: "Đây là chuyện tổn hại có nghiêm trọng hay sao?"
Xuất hiện tại trước mặt Bạch Trân Trân là một xác chết cháy, cậu ta đã cháy tới mức khô quắp, toàn thân từ trên xuống dưới đen như mực, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu. Một thi thể như thế, ném thẳng vào trong lò hỏa táng đốt thành tro là được, cần gì phải tìm nhập liệm sư đến?
Cô là nhập liệm sư, chính xác, nhưng thật sự cũng không thể lợi hại tới mức có thể khôi phục một thi thể thế này giống như đúc như hồi còn sống.
Cô không phải thần tiên!
Bạch Trân Trân đeo khẩu trang, nhìn không rõ lắm nét mặt của cô, nhưng từ đôi mắt lộ ra ngoài cũng có thể nhìn ra phẫn nộ của cô.
"Thi thể này đã bị cháy đen thui rồi, chú bảo tôi làm cái gì? Chiều cao gốc của cậu ta ắt hẳn không phải thế này, đã bị thiêu đến co quắp luôn rồi, chú bảo tôi khôi phục như lúc ban đầu? Chú Cầu, chú tưởng tôi là thần tiên sao? Chú có cảm thấy chú quá đáng rồi không?"
Bạch Trân Trân cảm thấy mình bị chọc giận sắp bùng cháy rồi, Cầu Quốc Hoa làm vậy quả thực quá đáng, cái này gọi là thi thể tổn hại nghiêm trọng à? Kiểu thi thể này cứ đốt thẳng thành tro là được, sửa chữa còn có ý nghĩa gì?
Hiển nhiên Cầu Quốc Hoa cũng biết chuyện mình làm không hợp tình, ông nịnh nọt nhìn Bạch Trân Trân, ôn tồn dỗ dành cô: "Trân Trân, cô nghe tôi nói, chuyện này..."
Bạch Trân Trân không muốn nghe Cầu Quốc Hoa nói tiếp, quay người chuẩn bị rời đi, Cầu Quốc Hoa sợ mất mật, cầu trời khẩn phật, cuối cùng đã cản Bạch Trân Trân lại.
Ông vươn tay lau mồ hôi trên trán, vội vàng giải thích với Bạch Trân Trân.
Người bị thiêu chết là một đứa con trai của cán bộ, cậu ta rất được người trong nhà xem trọng, nhất là ông bà nội của cậu ta lại càng xem trọng cậu ta như bảo bối. Nhưng cậu ta bởi vì ngoài ý muốn nên bị thiêu chết, thi thể còn biến thành dáng vẻ quái dị này, vốn dĩ cha mẹ của đứa con đang giấu diếm ông bà nội, nhưng không biết là người nào đi tuồn tin tức, cuối cùng ông bà nội của cậu ta vẫn biết chuyện này.
"Thân phận địa vị của ông Lý không phải bình thường, ông ấy không chịu nổi kích thích, hơn nữa vợ chồng bọn họ coi trọng nhất là quy củ, tuân thủ truyền thống lạc hậu, không cho phép cháu của mình hoả táng..."