Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 613:

 Chương 613: Chương 613: Chương 613:

Một giây sau, tiếng cưa điện vang lên, Lý Gia Kiệt lấy lại tinh thần, vô thức nghiêng đầu nhìn sang, sau đó lập tức nhìn thấy Bạch Trân Trân cầm cưa điện nhỏ cưa chân cậu ta thành hai đoạn.

Lý Gia Kiệt: "..."

Mặc dù biết mình đã chết rồi, thi thể còn trở thành dáng vẻ quái lạ này, cậu ta mãi mãi không có khả năng trở lại thi thể của mình. Nhưng giờ này phút này, nhìn thi thể của mình bị Bạch Trân Trân đối đãi thô bạo như vậy, trong lòng Lý Gia Kiệt nổi lên một cảm xúc khó nói lên lời.

Cậu ta mấp máy môi, lặng yên lui về sau mấy bước, cách một khoảng cách với Bạch Trân Trân.

Tiếp đó cậu ta ngoẹo đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, rất khó tin người phụ nữ xinh đẹp thế này mà ra tay có thể ác như vậy.

Quả nhiên là phụ nữ càng xinh đẹp càng có độc nhỉ?

Có điều, cậu ta rất thích...

Sau khi Bạch Trân Trân vùi đầu vào công việc thì rất dễ quên những điều gì khác, chờ đến khi cô bận rộn xong thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Lý Gia Kiệt đang đứng cách đó không xa nhìn cô. Nhìn điệu bộ của cậu ta, hình như rất lâu chưa động đậy, có điều cậu ta đã là quỷ, không hoạt động thân thể cũng sẽ không có gì đáng ngại.

Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu với cậu ta, đẩy một phần thi thể đã xử lý vào kho lạnh ở một bên.

Hiện tại thi thể của cậu ta có chút khó coi, Lý Gia Kiệt vẫn chưa qua nhìn thi thể của mình.

Sau khi Bạch Trân Trân trả thi thể về, Lý Gia Kiệt đi tới trước mặt của cô, lại trở về dáng vẻ thiếu niên thành khẩn trước đó.

"Cô Bạch, vất vả cho cô rồi, tôi không biết nên cảm ơn cô như thế nào, cô thật là quá khó khăn."

Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, cực kỳ cảm khái nói một câu: "Đúng vậy, tôi quả thực quá khó khăn."

"Cậu đã chết mấy ngày rồi? Lúc thất đầu linh hồn của cậu có lẽ sẽ vào địa phủ rồi, cậu không nhìn người nhà của cậu sao?"

Lúc Bạch Trân Trân thu dọn những vật khác, câu được câu không tán gẫu với Lý Gia Kiệt.

Quỷ đột tử sẽ nán lại ở nhân gian bảy ngày, chờ đến khi thất đầu, nỗi không cam lòng trong lòng tiêu tán sẽ hồn về địa phủ.

Bạch Trân Trân không có để ý Lý Gia Kiệt chết mấy ngày, có điều căn cứ tính toán của cô thì chí ít có lẽ là đã chết năm ngày rồi.

Chỉ còn hai ngày, cậu ta sắp rời khỏi nhân thế, quỷ đột tử cũng không có cái gì mà nguyên tắc không thể rời khỏi thi thể mình quá xa, bọn họ phần lớn sẽ hầu ở bên người người nhà mình trong vòng bảy ngày này, cuối cùng lại nhìn bọn họ vài lần.

Ngược lại Lý Gia Kiệt thì khác biệt, không có ở nhà ở bên người nhà, ngược lại ở đây nhìn mình xử lý thân thể của cậu ta.

Bạch Trân Trân sợ cậu ta là bởi vì lần đầu chết, không biết quỷ đột tử sẽ ở lại bao lâu, có lòng nhắc nhở một câu.

Lý Gia Kiệt ngây ngẩn cả người, vẻ mặt tỏ ra khổ sở: "Cô Bạch, chẳng lẽ cô không muốn cho tôi ở lại đây sao?"

Bạch Trân Trân thình lình nghe cậu ta nói vậy, cũng sửng sốt chốc lát, hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Lý Gia Kiệt buồn buồn nói: "Cô Bạch, cô không muốn tôi ở nơi này sao? Tôi không làm trễ nãi cô làm vậy, thế này cũng không được sao?"

Mạch não của người này... quỷ này thật đúng là có phần khác hẳn với người thường, Bạch Trân Trân nghe vậy, dở khóc dở cười nói: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là có lòng nhắc nhở cậu một câu mà thôi."

Cậu ta muốn ở chỗ nào, thì ở chỗ đó hoặc là bên người nhà của cậu ta, Bạch Trân Trân đều không có quyền can thiệp, cô cùng lắm là nhắc nhở một câu thôi.

Dù sao đối với rất nhiều quỷ hồn điều quan trọng nhất vẫn là người nhà, bọn họ biết đây là thời gian cuối cùng nán lại nhân gian, sẽ dùng hết khả năng đón người nhà đi đến giây phút cuối cùng khi bọn họ rời đi.

Đương nhiên, đây cũng không phải việc mang tính cưỡng chế, nếu như cậu ta không muốn ở bên người nhà, hiển nhiên Bạch Trân Trân cũng sẽ không miễn cưỡng cậu ta làm như thế.

Lý Gia Kiệt lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi không muốn về nhà, người nhà của tôi bởi vì tôi chết mà rất khó chịu, đi theo bọn họ, tôi sẽ cảm thấy rất ngột ngạt, rất khó chịu."

Nói đến đây, giọng của cậu ta lại trầm thấp thêm mấy phần: "Là tôi không tốt, nếu như tôi cẩn thận hơn, chú ý hơn, bọn họ cũng không cần gánh chịu nỗi đau khổ biệt ly, đều là lỗi của tôi..."

Nói xong, Lý Gia Kiệt xoay người sang chỗ khác, giống như là không muốn để cho Bạch Trân Trân nhìn thấy nước mắt của cậu ta.

Bạch Trân Trân: "..."

Nếu như cô nhớ không lầm, hình như quỷ hồn không có nước mắt nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment