Lý Gia Kiệt giống như đang khóc, Bạch Trân Trân cảm thấy mình bây giờ có biểu cảm thế nào dường như cũng có hơi không quá phù hợp. Cho nên cô dứt khoát cúi đầu thu dọn đồ của mình, sau khi đã thu dọn ngay ngắn, Bạch Trân Trân đứng dậy đến phòng khử trùng, tắm rửa, khử trùng, thay quần áo.
Đợi đến lúc cô đi ra, Lý Gia Kiệt vừa rồi còn ở nơi này đã không thấy tung tích.
Bạch Trân Trân cũng không biết cậu ta đi đâu rồi, cũng không thèm để ý những điều này, sau khi cô thu dọn xong thì rời khỏi phòng trang điểm cho người đã mất.
Ngay sau khi Bạch Trân Trân rời, bóng dáng của Lý Gia Kiệt lại xuất hiện, cậu ta lòng vòng trong phòng trang điểm cho người đã mất vài vòng, sau đó tiến vào phòng khử trùng và phòng thay quần áo. Hồi lâu sau, Lý Gia Kiệt mới từ bên trong bước ra, không biết cậu ta nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ, sau khi nhỏ giọng thầm thì vài câu, bóng hình của cậu ta trở nên mờ nhạt, biến mất trong phòng.
***
"Cổ Anh Hùng, cậu tìm tôi vay tiền làm gì? Cậu giàu hơn cả tôi thế này, thế mà còn muốn hỏi tôi vay tiền?"
Mặc dù Trần Tiểu Sinh đã chuyển thành nhân viên chính thức, nhưng anh ta vẫn không thể xử lý di thể đơn độc, Bạch Trân Trân nói tay nghề của anh ta chưa được, phải học thêm nhiều hơn. Cũng may Trần Tiểu Sinh cũng không bài xích cái nghề nhập liệm sư này mang theo ý nghĩ làm nghề nào yêu nghề này, Trần Tiểu Sinh làm việc rất chuyên tâm.
Hôm nay thi thể Bạch Trân Trân xử lý là xác chết cháy, Trần Tiểu Sinh không có qua hỗ trợ, vừa hay Cổ Anh Hùng có thi thể cần xử lý, Trần Tiểu Sinh bèn đi qua hỗ trợ.
Tổn hại của thi thể lần này được đưa tới cũng không quá nghiêm trọng, Trần Tiểu Sinh dưới sự trợ giúp của Cổ Anh Hùng, tự mình tìm tòi bắt đầu giúp thi thể sửa chữa diện mạo.
Kết quả cuối cùng được biểu hiện ra mặc dù không phải quá đẹp, nhưng với năng lực của Trần Tiểu Sinh, có thể làm tới mức này đã là tốt vô cùng.
Tâm trạng của Trần Tiểu Sinh không tệ, cũng có thêm mấy phần cảm kích với Cổ Anh Hùng.
Ai biết sau khi làm xong công việc, Cổ Anh Hùng vậy mà mở miệng vay tiền Trần Tiểu Sinh.
"Anh Tiểu Sinh, gần nhất tình hình kinh tế của tôi có hơi eo hẹp, anh có thể cho em mượn một chút tiền hay không?"
Ngay từ đầu Trần Tiểu Sinh không nghĩ nhiều, tưởng là Cổ Anh Hùng chỉ mượn mấy ngàn đồng mà thôi, anh ta biết điều kiện gia đình Cổ Anh Hùng không tốt, cậu ta vay tiền có lẽ là vì xoay sở. Kết quả không ngờ là Cổ Anh Hùng mới mở miệng đã muốn mượn Trần Tiểu Sinh hai trăm ngàn.
Trần Tiểu Sinh ngơ cả người, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, anh ta vô thức hỏi: "Cậu không có lầm chứ? Hai trăm ngàn? Nhiều vậy sao?"
Cổ Anh Hùng thấy Trần Tiểu Sinh lên giọng, vội vàng che miệng của anh ta: "Anh Tiểu Sinh, anh nói nhỏ thôi, chuyện này em không muốn để cho những người khác biết, anh đừng lớn tiếng làm ồn..."
Nhìn thấy anh ta thế này, Trần Tiểu Sinh vô thức hạ thấp giọng nói, có điều vẫn nín nhịn nhẫn nại nói: "Không phải cậu nói bây giờ điều kiện trong nhà đã tốt lên rất nhiều sao? Cậu còn cần hai trăm ngàn làm cái gì?"
Sở dĩ Cổ Anh Hùng cứ luôn liều mạng như vậy, ngoại trừ bởi vì điều kiện gia đình không tốt ra, còn có một nguyên nhân chính là cậu ta có một cậu em bị bệnh nặng. Em trai thường xuyên nằm viện, thuốc uống đều là thuốc nhập khẩu, tiền tiêu xài như là nước chảy. Một nhà Cổ Anh Hùng đều cố gắng vì đứa em trai này, tất cả tiền kiếm được đều dùng cho em trai chữa bệnh.
Có điều khoảng thời gian trước Trần Tiểu Sinh có nghe Cổ Anh Hùng nói rằng cậu ta nói tình trạng em trai mình đã chuyển biến tốt, cuộc sống trong nhà bọn họ rất nhanh sẽ có thể tốt hơn.
Lúc này mới qua chưa bao lâu, sao Cổ Anh Hùng muốn tìm mình vay tiền rồi?
Vẻ mặt Cổ Anh Hùng toát ra sự khốn đốn, giống như có gì khó nói, sau khi nghe thấy lời Trần Tiểu Sinh, đầu của cậu ta cúi xuống, buồn buồn nói: "Anh Tiểu Sinh, xin anh giúp tôi chút đỉnh, số tiền này tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh, tôi cam đoan, tối đa một tháng, tôi sẽ trả tiền lại cho anh."
Thấy Trần Tiểu Sinh vẫn không lên tiếng, không biết Cổ Anh Hùng nghĩ tới điều gì, cắn răng nói: "Được rồi, thế này đi, anh Tiểu Sinh, chỉ cần anh cho tôi mượn tiền, chờ tháng sau lúc tôi trả tiền sẽ trả cho anh hai trăm hai mươi ngàn, hai mươi ngàn đó coi như tiền lời em đưa cho anh."
Nhìn nét mặt Cổ Anh Hùng đang lo lắng, nghe cậu ta nói xong, Trần Tiểu Sinh liền biết cậu ta đã hiểu lầm, anh ta vội vàng nói: "Anh Hùng, tiền lời cái gì mà tiền lời chứ, nếu tôi có tiền tôi sẽ cho cậu mượn, tôi nhất định là không cần tiền lời của cậu, nhưng mấu chốt của vấn đề là tôi không có tiền."