Trần Tiểu Sinh nghèo thật, từ lúc cửa hàng của anh của mình xảy ra vấn đề, Trần Tiểu Đông đã không dám làm tiếp loại buôn bán liên quan quàn linh cữu và mai táng, bọn họ chuẩn bị đổi nghề, nhưng cửa hàng dọn ra ngoài gần một tháng rồi vẫn không chuyển ra. Mặc dù cửa hàng vàng mã rất dễ kiếm tiền, nhưng thời gian bọn họ làm cũng không dài, nhẩm tính cũng không được bao nhiêu tiền. Hiện tại lại đụng phải lúc Trần Tiểu Đông và Mã Hồng Mai chuẩn bị đổi sang buôn bán cái khác, Trần Tiểu Sinh đã đưa tiền của mình cho anh chị hết rồi, hiện tại túi anh ta còn sạch hơn mặt, thực sự hết tiền cho Cổ Anh Hùng mượn rồi.
Nhưng mà sau khi nghe Trần Tiểu Sinh nói, Cổ Anh Hùng lập tức ngây ngẩn cả người, cậu ta vô thức nói: "Anh Tiểu Sinh, em nghe nói anh mở cửa hàng nhang đèn, sao anh có thể không có tiền được?"
Lời cậu ta nói khiến Trần Tiểu Sinh cảm thấy có chút là lạ, nhưng lại chưa suy nghĩ kỹ càng, thấy mặt mũi đối phương tràn đầy khó hiểu, rõ ràng không tin anh ta không có tiền, Trần Tiểu Sinh ho khan một tiếng, kiên nhẫn giải thích nói.
"Cửa hàng đó của nhà tôi đúng là kiếm được nhiều, có điều bây giờ anh chị tôi không có ý định làm nữa, bọn họ chuẩn bị đổi nghề, tôi đã đưa tiền cho bọn họ..."
Cho nên hiện tại anh ta thật sự lực bất tòng tâm.
Cổ Anh Hùng quan sát nét mặt của Trần Tiểu Sinh, thấy anh ta đúng là không giống như đang lừa gạt mình, khuôn mặt cậu ta lập tức ỉu xìu.
Nhìn thấy tinh thần Cổ Anh Hùng giống như bị cái gì tước đi, dùng mắt thường cũng có thể thấy đã tiều tụy xuống, Trần Tiểu Sinh không khỏi có chút bận tâm. Dù sao bọn họ cũng là anh em tốt cùng chung hoạn nạn khi ở thôn Trần Gia, chắc hẳn Cổ Anh Hùng thật sự có chuyện phải dùng tiền, nếu không cũng sẽ không tìm mình mượn.
Đàn ông mà, luôn luôn có tự tôn, không phải cực bất đắc dĩ thì chắc chắn sẽ không tìm người khác mượn tiền.
Trần Tiểu Sinh bởi vì không có tiền cho Cổ Anh Hùng, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy kỳ lạ.
Anh ta ngẫm nghĩ, vươn tay khoác lên vai Cổ Anh Hùng: "Anh Hùng, tôi không có tiền, nhưng sư phụ tôi có lẽ có, hay là tôi giúp cậu tìm sư phụ tôi hỏi thử?"
Nói đến đây, Trần Tiểu Sinh lại giống là nghĩ đến cái gì, tiếp đó nói thêm: "Thực sự không được, tôi giúp cậu đi hỏi thử chú Cầu nhé? Có lẽ ông ấy sẽ bằng lòng cho cậu vay..."
Cổ Anh Hùng cũng là mặt mũi của nhà tang lễ Thiên Thịnh, tay nghề cậu ta trang điểm cho thi thể mặc dù kém Bạch Trân Trân, nhưng cũng là số một số hai. Hiện tại cậu ta gặp phải khó khăn, với tính cách của chú Cầu, chắc là sẽ đồng ý giúp đỡ... nhỉ?
"Tôi ở nhà tang lễ Thiên Thịnh đã ba năm rồi, chú Cầu sẽ không đồng ý, ông ấy có tiền, đúng vậy, nhưng ông ấy cũng rất keo kiệt, điều này anh Tiểu Sinh không phải cũng biết sao?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Đúng là anh ta có biết, con người Cầu Quốc Hoa cái gì cũng tốt, chỉ là keo kiệt thái quá, với tính cách của ông, đúng là có khả năng không cho Cổ Anh Hùng mượn. Vậy thì chỉ còn ứng cử viên là Bạch Trân Trân, nhưng Trần Tiểu Sinh không dám xác định Bạch Trân Trân có chịu cho mượn hay không...
Anh ta đang suy tư lát nữa lúc dẫn theo Cổ Anh Hùng qua đó làm sao mở miệng, Cổ Anh Hùng lại vươn tay giật giật áo của anh ta, kéo suy nghĩ Trần Tiểu Sinh trở về.
"Anh Tiểu Sinh, có chuyện tôi muốn xin anh giúp một tay, anh có thể đồng ý với em được không?"
Trần Tiểu Sinh không nghĩ ngợi, vỗ ngực bảo đảm nói: "Cậu với tôi mà còn khách sáo làm gì? Hai chúng ta sao còn phân biệt tôi với anh, cậu yên tâm, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Nhìn thấy anh ta thế này, vẻ mặt Cổ Anh Hùng toát ra vẻ cảm kích, sau đó cậu ta tiến tới trước mặt Trần Hùng Sinh, thấp giọng nói vài câu.
Trần Tiểu Sinh: "Thế này không tốt lắm đâu?"
Nhưng mà nhìn dáng vẻ tràn đầy khẩn cầu của Cổ Anh Hùng, Trần Tiểu Sinh cảm thấy bây giờ mình chỉ toàn là bất đắc dĩ, không còn biện pháp. Hơn nữa trông Cổ Anh Hùng rất đáng thương, mình giúp cậu ta một tay, hình như cũng không có gì...
Dưới ánh nhìn chăm chú khẩn cầu của đối phương, Trần Tiểu Sinh đã gật đầu đồng ý.
"Vậy được rồi, tôi đồng ý với cậu."
Cổ Anh Hùng thấy Trần Tiểu Sinh đồng ý, vẻ mặt lập tức trở nên kích động, cậu ta nhào tới, ôm Trần Tiểu Sinh.
"Anh Tiểu Sinh, cám ơn anh, anh chính là phụ mẫu tái sinh của em, cám ơn anh, anh Tiểu Sinh, cám ơn anh..."
Tâm trạng của cậu ta hơi quá kích động, điều này khiến Trần Tiểu Sinh cảm thấy rất kỳ lạ, có điều cảm giác quái lạ chỉ chợt lóe lên ở trong đầu anh ta, hiện tại Trần Tiểu Sinh chỉ đắm chìm trong cảm xúc vui sướng vì mình có thể trợ giúp Cổ Anh Hùng.