Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 616 - Chương 616:

 Chương 616: Chương 616: Chương 616:

Mãi cho đến sau khi anh ta mua cơm về, tiến vào văn phòng của Bạch Trân Trân, lúc nhìn thấy Bạch Trân Trân đang ngồi sau bàn làm việc vùi đầu viết gì đó, Trần Tiểu Sinh mới phát nhiệt đầu óc mới bình tĩnh lại.

Hồi tưởng lại chuyện mình vừa mới đồng ý, Trần Tiểu Sinh đột nhiên cảm thấy dường như mình đã quá hấp tấp. Nhưng khi trong đầu anh ta hiện ra gương mặt vui mừng của Cổ Anh Hùng, cảm xúc do dự khó quyết đó lại lần nữa trở thành kiên định.

"Sư phụ, tôi còn tưởng rằng cô ngay cả cơm tối cũng không ra ăn đấy..."

Bạch Trân Trân một khi bận rộn, cơm trưa cơm tối đều không ăn là bình thường, cô đã quen hoàn thành một giai đoạn thì mới thả việc trong tay xuống. Có đôi khi thi thể quá khó xử lý, thậm chí Bạch Trân Trân sẽ thức xuyên đêm, không ăn không uống mà sửa chữa thân thể của thi thể.

Sở dĩ anh ta mua cơm về cũng là bởi vì buổi sáng ra ngoài khó mua, anh ta muốn chuẩn bị sớm cho Bạch Trân Trân.

Không ngờ buổi tối hôm nay sớm vậy cô đã ra rồi.

Sau khi nghe thấy lời Trần Tiểu Sinh nói, Bạch Trân Trân không nghĩ nhiều cái gì, đầu cô cũng không ngẩn mà tô tô vẽ vẽ trên vở, miệng thì hoạt động.

"Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị xuyên đêm, có điều tối hôm nay tôi còn có chuyện khác phải làm nên ra trước."

Trần Tiểu Sinh sững sờ chốc lát mới nhớ tới chuyện này.

Trước đó Bạch Trân Trân đã từng nói, buổi tối hôm nay phải đưa hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai vào địa phủ. Lúc cô đi làm việc đã dặn dò mình gấp thỏi vàng ròng, nhưng sau khi mình bận rộn xong đã quên mất chuyện này.

Trần Tiểu Sinh gãi đầu một cái, đặt cơm hộp trên bàn Bạch Trân Trân.

"Sư phụ, sư phụ đừng làm nữa, ăn cơm trước đi, ăn no rồi mới có sức làm việc."

Bạch Trân Trân gật đầu, sau khi viết xong vài thứ cuối cùng, lúc này mới đứng lên.

"Hôm nay anh đi theo ai làm việc?"

Bạch Trân Trân không có để Trần Tiểu Sinh đi hỗ trợ, là bởi vì tính khiêu chiến của xác chết cháy quá lớn, hơn nữa lần này mình chuẩn bị dùng vài cách thức không giống thương lệ, trái lại không tiện để Trần Tiểu Sinh ở bên cạnh hỗ trợ. Mặc dù Cầu Quốc Hoa nói cho Trần Tiểu Sinh nghỉ, nhưng anh ta đã tới nhà tang lễ, Cầu Quốc Hoa sẽ tuyệt đối không thể để Trần Tiểu Sinh an nhàn chờ đợi, nhất định sẽ sắp xếp công việc cho anh ta.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Bạch Trân Trân không sai, Trần Tiểu Sinh nói với Bạch Trân Trân, hôm nay anh ta đi giúp Cổ Anh Hùng làm việc, anh ta còn tự mình bắt tay xử lý một thi thể không bị hao tổn nghiêm trọng cho lắm.

"Cổ Anh Hùng để anh xử lý thi thể một mình?"

Nghe vậy, Bạch Trân Trân đang ăn cơm hộp chau mày lại, nhìn về phía Trần Tiểu Sinh đang đứng đối diện.

Bây giờ Trần Tiểu Sinh còn chưa xuất sư hoàn toàn, cũng không được xem là nhập liệm sư hợp quy cách, dưới sự hỗ trợ của cô anh ta có thể trang điểm cho thi thể, nhưng một mình anh ta xử lý thi thể đơn độc, điều này vẫn chưa tới lúc.

Thấy dường như Bạch Trân Trân đã hiểu lầm Cổ Anh Hùng, Trần Tiểu Sinh vội vàng giải thích nói: "Sư phụ, sư phụ hiểu lầm rồi, Anh Hùng không có để tôi làm việc đơn độc, cậu ấy luôn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm cơ mà, hơn nữa bất cứ lúc nào lúc đang hướng dẫn tôi sẽ nói cho tôi biết chỗ nào làm không đúng, sau đó kết thúc công việc cũng là cậu ấy giúp tôi làm."

Cổ Anh Hùng là một người thầy hợp quy chuẩn, cậu ta rất kiên nhẫn, lúc dạy bảo Trần Tiểu Sinh không hề nóng vội chút nào, xem như Trần Tiểu Sinh làm sai, Cổ Anh Hùng cũng sẽ không tức giận, ngược lại sẽ ấm giọng trấn an anh ta.

Cổ Anh Hùng còn nói, Trần Tiểu Sinh rất có năng khiếu trong ngành nhập liệm sư này, lúc cậu ta vừa mới vào ngành, mãi rất lâu cũng không dám nhìn thi thể, thật ra lá gan cậu ta rất nhỏ, hiện tại sở dĩ to gan như vậy cũng là tôi luyện của ba năm này.

Phải biết xem như ở Hương Giang, nhập liệm sư cũng được xem là một ngành nghề khan hiếm, mặc dù tiền lương cao, nhưng bởi vì luôn luôn giao lưu với thi thể cho nên ở trong mắt rất nhiều người, nhập liệm sư là một cầu nối xúi quẩy.

Không nói nhập liệm sư nhà tang lễ khác, những nhập liệm sư của nhà tang lễ bọn họ, mỗi người đều có nguyên nhân riêng, có điều mặc dù nguyên nhân làm nhập liệm sư không giống nhau, nhưng điều giống nhau chính là nếu như lúc trước bọn họ có lựa chọn tốt hơn thì cũng sẽ không làm nghề nhập liệm sư này.

Cổ Anh Hùng là bởi vì nhà nghèo, lại có người em cần đốt tiền chữa bệnh cho nên mới làm nhập liệm sư, Cường Tử và Chu Hưng Phong cũng đều bởi vì thiếu tiền mới vào ngành. Lúc bọn họ mới vừa vào làm, lúc nhìn thấy thi thể, trở về sẽ gặp ác mộng rất lâu sau đó, lần đầu tiên bắt tay vào xử lý thi thể đều sẽ không khống chế nổi run run, sợ hãi tiếp xúc với thi thể.

Trần Tiểu Sinh thì là một ngoại lệ, bây giờ mới qua chưa bao lâu mà anh ta đã quen công việc của nhập liệm sư, thậm chí lúc tự xử lý thi thể cũng không sợ.

Thật ra khi đối mặt với lời khen của Cổ Anh Hùng, Trần Tiểu Sinh hơi chột dạ.

Sở dĩ anh ta không sợ là bởi vì anh ta đã từng gặp những thứ càng đáng sợ hơn. Các loại oan hồn lệ quỷ đều đã gặp, biết trên thế giới này có thứ càng đáng sợ hơn, đối mặt với cơ thể mà sau khi linh hồn đã lìa khỏi xác thật sự rất khó sinh ra tâm sợ hãi gì đó. Bạch Trân Trân đã nói với anh ta, linh hồn của con người sau khi rời khỏi thân thể, thi thể ở lại không hề khác gì thi thể gà, vịt, dê, bò, chỉ là một cục thịt có hình thù khác biệt mà thôi, khác biệt về mặt bản chất cấu thành thịt cũng không lớn. Có lẽ là bởi vì Bạch Trân Trân nói nhiều rồi, Trần Tiểu Sinh sẽ rất khó có những cảm xúc thuộc sợ hãi.

Anh ta nói liên miên lải nhải rất nhiều về lúc ở chung với Cổ Anh Hùng, Bạch Trân Trân chỉ ồ một tiếng, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Cô còn có không ít việc cần hoàn thành, đương nhiên phải nhét đầy cái bao tử trước rồi nói.

Trần Tiểu Sinh: "..."

Nhìn Bạch Trân Trân múc từng muỗng ăn cơm, cảm xúc hơi nôn nóng của Trần Tiểu Sinh đã chậm rãi bình ổn, anh ta dời cái ghế ngồi đối diện Bạch Trân Trân, cứ như vậy đờ đẫn nhìn Bạch Trân Trân ăn thức ăn.

Bạch Trân Trân: "Anh đang nhìn cái gì?"

Trần Tiểu Sinh: "Sư phụ, sư phụ có thể cho tôi mượn hai trăm ngàn không?"

Bình Luận (0)
Comment