Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Tiểu Sinh cũng có chút hối hận rồi, anh ta không nên nói vay tiền tùy tiện như thế, nhưng đã nói hết ra rồi, nếu lật mình hình như cũng không tốt lắm, cho nên anh ta cứ nhìn Bạch Trân Trân lom lom, chờ đợi cô đáp lại.
Còn Bạch Trân Trân không vội mở miệng, chờ đến khi đồ ăn trong hộp cơm đều được ăn xong, cô ném hộp cơm rỗng vào thùng rác, nho nhã lau miệng, cứ như người vừa rồi ăn như gió cuốn không phải cô.
"Anh tìm tôi vay tiền làm cái gì?"
Trần Tiểu Sinh không biết nghĩ như thế nào, bật thốt lên: "Tôi vay tiền là vì giúp anh trai tôi xoay sở, bọn họ muốn đổi nghề làm ăn, nhưng mặt bằng trong lúc nhất thời lại không có ai thuê, cho nên..."
Trần Tiểu Sinh còn đang vắt hết óc nghĩ dỗ dành Bạch Trân Trân như thế nào để cô cho anh ta mượn tiền đã nghe Bạch Trân Trân kịp thời nói.
"Được, tôi cho anh mượn."
Trần Tiểu Sinh: "Sư phụ, sư phụ thật là tốt."
Đây chính là hai trăm ngàn đấy, không phải hai ngàn càng không phải là hai mươi ngàn, Bạch Trân Trân đồng ý với anh ta dễ như trở bàn tay thế này sao?
Trần Tiểu Sinh vẫn đang cảm thấy mình đang nằm mơ, thấy Bạch Trân Trân đồng ý nhanh gọn vậy, trong lòng của anh ta nảy sinh cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Tiền này không phải anh ta mượn để đưa cho anh trai mình, mà là cho Cổ Anh Hùng, anh ta giấu diếm Bạch Trân Trân như thế, dường như có phần không đàng hoàng.
Trong lòng trải qua một phen đấu tranh kịch liệt, Trần Tiểu Sinh vừa định mở miệng nói mình vay tiền không phải cho anh trai mình mà là cho Cổ Anh Hùng, nhưng lúc anh ta đang chuẩn bị mở miệng thì trong đầu lại lóe lên khuôn mặt đầy khẩn cầu của Cổ Anh Hùng.
"Anh Tiểu Sinh, tiền này anh có thể đừng nói cho chị Trân Trân là tôi mượn hay không?"
"Vì sao?"
Trần Tiểu Sinh không rõ, trong lòng anh ta, sư phụ thế mình là người tốt nhất hiền lành nhất trên đời này, nếu như Cổ Anh Hùng nói cậu ta vay tiền là để chữa bệnh cho em trai mình, Bạch Trân Trân nhất định sẽ đồng ý.
Sau đó anh ta lập tức nghe thấy lời Cổ Anh Hùng nói: "Tôi thích chị Trân Trân."
Trần Tiểu Sinh: "Hả?"
Cổ Anh Hùng thích sư phụ của mình? Cậu ta vậy mà muốn làm sư công của mình?
Không đợi Trần Tiểu Sinh mở miệng, Cổ Anh Hùng đã tự nói ra.
Cậu ta nói mình thích Bạch Trân Trân, nhưng lại rõ ràng Bạch Trân Trân sẽ không thích cậu ta, điều kiện trong nhà cậu ta không tốt, vẻ ngoài cũng không đẹp gì cho cam, Bạch Trân Trân vừa xinh đẹp vừa có năng lực, khẳng định sẽ không coi trọng cậu ta.
"Anh Tiểu Sinh, tôi biết phần tình cảm này của mình đã định sẵn không có khả năng được đáp lại, nhưng dù sao tôi cũng là một thằng đàn ông, có lòng tự trọng, nếu để cho chị ấy biết tôi vay tiền chị ấy, tôi sợ chị Trân Trân sẽ xem thường tôi."
Dù là biết giữa mình và Bạch Trân Trân tuyệt đối không có khả năng, nhưng Cổ Anh Hùng vẫn không muốn để cho Bạch Trân Trân nhìn thấy cậu ta túng quẫn, biết sự bất lực của cậu ta.
Mặc dù ý nghĩ này có hơi thấp kém, cậu ta chỉ là lừa mình dối người để dùng biện pháp khốn đốn này để duy trì tự tôn của mình. Thế nhưng đối với Cổ Anh Hùng năm nay vẫn chưa tới hai mươi tuổi thì cậu ta muốn bảo vệ tự tôn của mình dường như cũng không có gì sai.
"Tôi sẽ trả tiền lại nhanh thôi, anh Tiểu Sinh, xin anh giúp tôi có được hay không? Đừng nói với chị Trân Trân tiền này là em mượn, van xin anh luôn đó..."
Giọng khẩn cầu của Cổ Anh Hùng dường như còn vang bên tai, Bạch Trân Trân trước mặt lại đồng ý sảng khoái như vậy, không hề có tí ti nào là không mong muốn.
Trong lòng Trần Tiểu Sinh bắt đầu giằng co, luôn cảm thấy mình giấu diếm Bạch Trân Trân như thế hình như có hơi không đàng hoàng. Nhưng bên Cổ Anh Hùng đúng là cũng đáng thương, huống chi Cổ Anh Hùng nói, tiền này chỉ là xoay sở thôi, tối đa một tháng cậu ta sẽ trả tiền rồi... Nếu như Cổ Anh Hùng vẫn không trả, vậy mình sẽ trả số tiền đó cho Bạch Trân Trân, dù sao bất kể thế nào anh ta cũng sẽ không để Bạch Trân Trân thua thiệt.
Rất nhanh Trần Tiểu Sinh đã thuyết phục bản thân mình, sau đó anh ta nhìn về phía sư phụ của mình, nghiêm túc nói: "Sư phụ, tôi viết giấy vay nợ cho sư phụ nhé."
Nói xong, cũng không đợi Bạch Trân Trân từ chối, Trần Tiểu Sinh đã mang giấy bút ra, ngay thẳng viết giấy vay nợ, bên trên còn in dấu tay của mình.