Sở dĩ vội vàng như thế, Lý Kim Thọ nghi ngờ là có liên quan đến việc đêm qua bọn họ cảm nhận được Huyền Thuật Sư đáng gờm đó. Mặc dù Bạch Trân Trân phủ nhận Huyền Thuật Sư đó là nhằm vào cô, nhưng Lý Kim Thọ có thể cảm nhận được Bạch Trân Trân không có nói thật.
Cô lén gạt bọn họ một vài chuyện, sở dĩ đưa bọn họ rời đi vội vàng như thế cũng là sợ bọn họ chịu tổn thương. Rõ ràng bọn họ ở lại cũng có thể trợ giúp cô, nhưng Bạch Trân Trân vẫn lựa chọn đưa bọn họ đi ngay lúc này.
Đây là tấm lòng thành của Bạch Trân Trân, Lý Kim Thọ không đành lòng đối nghịch với tấm lòng này của cô.
"Trân Trân, khoảng thời gian này cám ơn em chăm sóc anh chị, cám ơn em giúp anh chị bắt hung thủ sát hại anh chị, giúp anh chị báo thù, cũng giúp chị tẩy sạch oan khuất, Trân Trân, cám ơn em."
"Nếu như đời sau có duyên, anh chị làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp phần ân tình này của em."
Bạch Trân Trân làm rất rất nhiều chuyện vì bọn họ, rõ ràng tình nghĩa giữa bọn họ không có sâu dày tới thế, thế nhưng Bạch Trân Trân vì bọn họ mà cam tâm tình nguyện trả giá nhiều vậy. Bọn họ thiếu nợ Bạch Trân Trân rất rất nhiều rồi, kiếp này không thể báo đáp, chỉ có thể chờ mong kiếp sau có thể trở về báo đáp ân tình này của cô.
Bạch Trân Trân đè nén sự đa cảm trong lòng xuống, mỉm cười nói: "Vậy em phải chờ đợi rồi, anh chị biết em, em không phải loại người tri ân bất cầu báo, anh chị thiếu nợ em thì kiếp sau phải tới tìm em, báo đáp ơn cứu mạng của em."
Nói xong, Bạch Trân Trân cố ý ra vẻ khổ não, trong miệng thì lẩm bẩm: "Báo đáp thế nào đây nhỉ? Anh chị cố gắng suy nghĩ thử xem, lúc đầu thai đừng quên nói một tiếng với Mạnh Bà, uống canh Mạnh Bà ít lại, nhất định phải nhớ báo đáp ân tình của em."
Bạch Trân Trân nói, cô nhất định còn sống thêm mấy chục năm, chờ đến khi cô chết rồi đi đầu thai, đến lúc đó bọn họ đã công thành danh toại, có quyền thế rồi, phải báo đáp cô thì có ngàn vạn loại biện pháp.
"Có điều chờ đến khi em tìm tới anh chị, anh chị đừng giả bộ như không biết em nhé, vậy em sẽ lỗ lớn..."
Vương Lệ Mai vội vàng nói: "Trân Trân, em yên tâm, chị nhất định sẽ nhớ kỹ em, em lợi hại như vậy, em làm ký hiệu trên linh hồn cho chị, để chị nhớ kỹ việc báo đáp em..."
Câu nói này của Vương Lệ Mai hoàn toàn là xuất phát từ tận đáy lòng, Bạch Trân Trân cố ý nghiêng đầu chốc lát, sau đó vỗ tay một cái, nói: "Anh chị nói rất đúng, đúng là em nên lưu lại ký hiệu cho anh chị."
Đang khi nói chuyện, Bạch Trân Trân bắn ra hai tia sáng màu vàng, tia sáng màu vàng đó giống như có ý thức, chui vào trong linh hồn của bọn họ.
Hai người đều không cảm thấy khó chịu ở đâu, bọn họ liếc nhau, nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Trân Trân, em thật sự đã làm ký hiệu cho anh chị à?"
Bạch Trân Trân ra vẻ như thật nói: "Đó là đương nhiên, ký hiệu này là khắc vào linh hồn, bất kể anh chị chuyển thế đầu thai bao lần lần, em đều có thể tìm thấy anh chị."
Cô nói rất chân thành, hai người Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai đều tin lời Bạch Trân Trân nói.
"Vậy kiếp sau chúng ta gặp nhau."
Khi biết phân ly không phải phân ly, sớm muộn cũng sẽ có ngày gặp lại, nỗi thương cảm ly biệt dường như cũng phai nhạt đu rất nhiều.
Từ đầu đến cuối trên mặt Bạch Trân Trân đều nở nụ cười, cô đốt cháy thỏi vàng ròng và nhang trầm, trong sương khói lượn lờ, đưa hai người bọn họ vào địa phủ.
Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai thật sự tưởng là tia sáng cuối cùng Bạch Trân Trân bọn họ kim quang là vì khắc ấn ký lên cho bọn họ, thuận tiện cho kiếp sau nhận nhau. Thế nhưng chờ đến khi vào địa phủ, bọn họ mới biết Bạch Trân Trân đã tặng cho bọn họ một phần lễ vật nặng cỡ nào. Đó hoàn toàn không phải ấn kí gì, mà là công đức chi lực, bọn họ cũng bởi vì có công đức chi lực này mà khiến cho lúc đi đầu thai sẽ đầu thai vào nhà người tốt. Không nói đại phú đại quý, nhưng chí ít sẽ cả đời trôi chảy, sẽ không gặp khó khăn trắc trở nữa.
***
Gió đêm dìu dịu, không hề có hơi lạnh nào, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy khô nóng bất an, chờ đến khi thỏi vàng ròng và nhang trầm đã bị đốt cháy gần hết, Bạch Trân Trân thở hắt ra một hơi, tâm trạng đột nhiên nặng nề hơn mấy phần.
Trần Tiểu Sinh phát hiện sắc mặt Bạch Trân Trân không tốt lắm, anh ta cẩn thận từng li từng tí quơ quơ trước mặt sư phụ mình, sau đó nghiêm túc nói: "Sư phụ, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên sư phụ."
Bạch Trân Trân giật mình hoàn hồn, sau khi nghe nói như thế, cô nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, thấy vẻ mặt thành thật dưới ánh đèn lờ mờ của đối phương, cô không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười.
"Được rồi được rồi, anh lớn tuổi hơn tôi nhiều như vậy, khẳng định sẽ chết trước tôi, sao có thể vĩnh viễn ở bên tôi?"
Duyên phận giữa người và người không có khả năng sẽ luôn luôn không ngừng, tựa như là Bạch Trân Trân đã từng cho là từ nay về sau cô sẽ làm hàng xóm với Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai, sẽ nhìn con của bọn họ ra đời, nhìn bọn họ sống cuộc đời bình thản nhưng lại hạnh phúc. Thế nhưng cuộc sống tốt đẹp giống như là giấc mộng, giống như bong bóng xà phòng yếu ớt, chỉ đâm nhẹ là sẽ bể.
Bạch Trân Trân lúc đầu đã chết trong mơ mơ hồ hồ rồi, cũng không bao lâu nữa, hai người bọn họ cũng hồn về địa phủ...