Bạch Trân Trân đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt trở nên có chút phức tạp. Bọn họ đều đã vào địa phủ rồi, cũng không biết có thể gặp mặt nhau tại địa phủ hay không. Đến lúc đó bọn họ tại địa phủ nhìn thấy một Bạch Trân Trân khác, lại nghĩ tới Bạch Trân Trân còn sống này, không biết sẽ có cảm xúc thế nào.
Nghĩ đến cảnh tượng có thể sẽ xuất hiện, Bạch Trân Trân không nhịn được, chợt bật cười.
Mà lúc này Trần Tiểu Sinh vẫn đang cố gắng để Bạch Trân Trân tin tưởng mình sẽ luôn luôn bên cạnh sư phụ.
"Sư phụ, sư phụ yên tâm, xem như tôi chết đi, tôi cũng sẽ biến thành quỷ, sau đó đợi đến sau khi sư phụ chết thành quỷ rồi, chúng ta cùng xuống địa phủ."
Dù sao sư phụ có đôi mắt âm dương, còn có thể chạm mặt quỷ hồn, anh ta chết nói không chừng còn có thể giúp sư phụ càng nhiều việc hơn.
Nào biết vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng cười của Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh tưởng là Bạch Trân Trân đang cười mình, mặt mũi tràn đầy u oán nhìn về phía sư phụ của mình.
"Sư phụ, sư phụ không tin tôi?"
Bạch Trân Trân hoàn hồn, xua tay với anh ta, đáp: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, trở về đi, tôi còn có việc phải làm, về phần chuyện anh mượn tiền tôi, ngày mai tôi sẽ cho anh."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Có phải sư phụ mượn cơ hội dời chủ đề hay không?
Nhưng Bạch Trân Trân không nói, Trần Tiểu Sinh cũng không có gì có thể hỏi, anh ta buồn bực thở dài một hơi, lê bước chân nặng nề đi theo Bạch Trân Trân về nhà tang lễ.
Sau khi Bạch Trân Trân trở về, sau khi nghỉ ngơi qua loa một hồi, lại vào phòng trang điểm cho người đã mất xử lý thi thể của Lý Gia Kiệt.
Quỷ hồn của Lý Gia Kiệt không ở nơi này, cũng không biết có phải nghe lời Bạch Trân Trân nói mà đi thăm cha mẹ của cậu ta rồi hay không, Bạch Trân Trân không nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc của mình.
Đợi đến ngày thứ hai lúc Lý Gia Kiệt trở về đã thấy được cảnh tượng vịt hóa thiên nga. Thi thể vốn dĩ nhếch nhác không chịu nổi của mình dưới bàn tay ảo diệu của Bạch Trân Trân vậy mà đã gần như hoàn toàn khôi phục rồi. Mặc dù nhìn bằng mắt vẫn hơi giả, nhưng tốt hơn dáng vẻ cháy đen trước đó nhiều.
"Đây là cô làm?"
Mặc dù biết sau khi mình chết thân thể này sẽ không liên quan đến cậu ta bao nhiêu nữa, nhưng khi cậu ta trông thấy thi thể của mình có hi vọng trở về dáng vẻ khi cậu ta còn sống, Lý Gia Kiệt vẫn vô cùng kích động.
Bạch Trân Trân bận rộn cả đêm, mệt mỏi vô cùng, không có hơi sức nào trả lời vấn đề của Lý Gia Kiệt.
Nhưng cậu ta cũng không tức giận, hí ha hí hửng chạy tới trước mặt Bạch Trân Trân, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, Lý Gia Kiệt không đồng ý nói: "Cô Bạch, cô không nên vì tôi mà tra tấn bản thân đến nông nỗi này."
Bạch Trân Trân cảm thấy cậu nhóc Lý Gia Kiệt này rất ồn ào, hôm qua cậu ta không ở đây cả đêm, lúc mình đang bận bịu cũng không cảm thấy đau đầu. Hiện tại người trở về rồi, sau khi nghe thấy lời cậu ta nói, Bạch Trân Trân đã bắt đầu nhức đầu.
Nhìn thấy đối phương còn chuẩn bị líu ríu không ngừng, Bạch Trân Trân ngắt lời cậu ta, nói: "Đây là công việc của tôi, hơn nữa tôi sửa chữa thi thể, cũng không phải vì cho cậu xem."
Còn không phải là người trong nhà của cậu ta muốn cậu ta được hạ táng có thể diện, người ta có yêu cầu, cô cầm tiền cung cấp dịch vụ, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất. Cô chỉ là tương đối bới lông tìm vết, muốn dùng hết sức để cho thi thể mình xử lý có được dáng vẻ tốt nhất mà thôi.
Chuyện cũ đã qua, cho thi thể thể diện, là vì cảm thấy an ủi vong hồn cũng là vì an ủi người còn sống.
Lý Gia Kiệt nhạy bén cảm thấy thái độ Bạch Trân Trân dành cho mình dường như không đúng lắm.
Cậu ta cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cô Bạch, có phải cô có ý kiến gì với tôi không?"
Thiếu niên có dáng vẻ tuấn tú bất an đứng ở đó, giống như là con mèo nhỏ làm chuyện bậy, tội nghiệp nhìn Bạch Trân Trân.
"Nếu như tôi không cẩn thận làm sai chuyện gì, chọc cho cô Bạch mất vui, thì tôi xin lỗi cô Bạch, cô Bạch tuyệt đối tuyệt đối đừng giận tôi, được không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cô không cảm thấy cảm động, chỉ cảm thấy biểu hiện của kẻ tên là Lý Gia Kiệt quá cố ý.